Tôi vội vã xua tay: "Không không không, tôi có chút việc... Sếp à, tôi không việc ở đây thật đâu, chỉ tới khảo sát chút thôi, xong việc sẽ quay về nhà mình mà."
Tông Ngự không ngờ tôi sẽ phản ứng như thế, có chút ngạc nhiên.
Rồi hắn nheo mắt lại, nghiêm túc tôi:
"Úc Tinh."
Tự dưng gọi tên người ta kiểu đấy, sợ ma nha.
Tôi cũng nghiêm túc đáp lại: "Vâng? Sếp có gì muốn phân phó?"
"Nếu như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, có thể tìm đến tôi, nhà tôi với Lục gia cũng không thân thiết đến thế."
"A, cảm ơn sếp."
Tôi gật đầu, chỉ nghĩ hắn đang khách sáo với mình, không chút để tâm.
Tôi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi hắn: "Nhưng mà, nhà sếp có bối cảnh gì thế?"
Có thể khiến ba tôi bày ra dáng vẻ tôn trọng như thế, chắc chắn cũng không phải dạng vừa đâu.
Tông Ngự hạ mắt, nở nụ , môi kéo thành một đường cong hoàn mĩ.
"Sau này em sẽ biết."
Ồ.
Lại còn người khôn ăn nửa vời, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo.
Lúc tôi và Tông Ngự ra khỏi quán cà phê, tôi đứng bên đường, vui vẻ vẫy tay, đến xán lạn: "Sếp đi thong thả nhó~"
Tông Ngự không rời đi ngay, mà bất chợt tiến lại gần ôm tôi một cái.
Không hề điêu.
Khoảnh khắc tiếp thân mật với lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn khiến nửa người trên của tôi tê rần.
Đại ca, có biết mình lớn lên đẹp trai lắm không?
Đừng có đối xử với tôi kiểu này chứ?
"Sếp à... Cái kia... Phải có giới hạn chứ."
Tôi cảm thấy hô hấp của Tống Ngự trong nháy mắt trở nên giận dữ.
Hắn buông tôi ra, hừ một tiếng, hất cằm ra hiệu: "Vừa nãy không phải em là tôi à? Giờ không thèm giả vờ nữa?"
Tôi không theo hướng hắt hấn cằm, tôi biết hướng đó là tòa văn phòng nhà tôi.
A, hắn thế mà lại giúp tôi che đậy lời dối ban nãy sao?
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mình có chút may mắn.
Tuyệt vời.
Tuy rằng Tông Ngự không hẳn là đồng minh.
Nhưng ít nhất trước mắt hắn cũng không tính là kẻ địch của tôi.
Ít nhất là giờ hắn còn nguyện giúp tôi một chút.
"Sếp yên tâm, tôi chỉ mượn danh sếp một chút thôi, sẽ sớm tìm cơ hội với bọn họ chúng ta đã chia tay rồi, tôi không để chậm trễ chuyện của sếp đâ..."
"Úc Tinh."
Tông Ngự tức giận cắt ngang lời tôi, không biết có phải tôi tưởng nhầm không, hắn trông có vẻ như thực sự ttức giận rồi.
"Em đúng là đồ ngốc."
5.
Tiễn Tông Ngự rời đi, tôi nhàn nhã quay trở lại phòng việc.
Cũng may là Lục Chi Chi không với bọn họ thân phận thực sự của tôi, mọi người trong công ty đều xem tôi như là một thực tập sinh không có kinh nghiệm.
Sổ sách bảng biểu gì đập cho tôi hết.
Thật lòng cảm tạ các vị huynh đài ra tay giúp sức.
Đêm qua, tôi nghe tôi : "Cổ phần công ty có 30% là phần của các cổ đông, ba có 30%, mẹ 20%, 10%, 10% còn lại là của em, Lục Chi Chi đang đứng tên."
"Vì thế ba thực sự đang nắm giữ nhiều cổ phần nhất tại thời điểm hiện tại, công ty thực sự đang nằm trong quyền kiểm soát của ông ta."
"Chúng ta giờ cũng chưa tìm ra chứng cứ Lục Chi Chi và ông ta qua lại với nhau, nếu như mẹ vội vàng đệ đơn ly hôn, không những không lấy lại 10% cổ phần kia của em, mà cả nhà chúng ta sẽ bị ông ta đá ra khỏi công ty."
"Thật ra lấy 30% tiền cổ phần cũng không có vấn đề gì, chẳng qua không nuốt nổi cục tức này."
Làm thế thì khác gì chúng tôi để cho Lục Chi Chi đường đường chính chính lên nắm quyền, còn ba người chúng tôi lại bị đuổi đi như kẻ ăn nhờ ở đậu bấy lâu chứ.
Dựa vào đâu mà đòi thế?
Kẻ phải chật vật cuốn gói cút ra khỏi nhà là Lục Chi Chi mới đúng.
Những gì tôi cầm trong tay bây giờ là báo cáo tài chính trực tiếp và xác thực nhất.
Hầu hết báo cáo tài chính của các công ty đều đã trải qua quá trình xử lý thứ cấp và “ đẹp” trước khi công bố ra bên ngoài rồi.
Như cũng có nghĩa là, chỉ cần tôi việc ở bộ phận kế toán, tất cả biên lai kê khai đều là hàng thật giá thật cả.
Bạn thấy sao?