Đội hình như này, con đấu không nổi!
Ngay lúc tôi đang muốn bỏ tay hắn ra chạy trốn, Tông Ngự đột nhiên ôm lấy eo tôi, mờ ám nở nụ :
"Tinh Tinh không càn đâu, tôi và em ấy thực sự đang hẹn hò."
"Em ấy không muốn bị ý, nên mới không công khai với ai."
Giọng của Tông Ngự rất có từ tính, ngữ điệu không thấp không cao, lời ra lại rất uy lực.
Nụ của Lục Chi Chi lập tức đóng băng.
Hai mắt ta đẫm lệ, ta chúng tôi, tựa hồ sẽ lập tức bật khóc cho chúng tôi xem luôn .
A!
Không phải chứ?
Lục Chi Chi thích Tông Ngự sao?
Nhưng hiển nhiên là Tông Ngự hổng có thích ta, hắn cũng đâu có bị mù, hẳn là không thấy hi vọng nên ta mới chuyển đối tượng sang ba tôi à!
Hơn nữa, phản ứng của ta thế này, chắc là còn chưa c.h.ế.t tâm hẳn đâu!
Tôi có thể bắt đầu xuống tay từ Tông Ngự, dùng hắn để kích thích Lục Chi Chi không nhỉ...
Vừa ngẩng đầu tôi đã đụng phải ánh mắt thâm thúy của hắn, lập tức từ bỏ kế hoạch này!
Chơi không nổi đâu Úc Tinh ơi!
Mày đừng có đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t nữa!
4.
"Không phải mổ ruột thừa nên xin nghỉ à? Sao lại tới đây thiên kim tiểu thư Lục gia rồi?"
"Úc Tinh, hay là , mệnh giàu sang chậm trễ việc mổ ruột thừa của em rồi?"
Trong quán cà phê dưới công ty.
Tông Ngự gõ ngón tay thon dài của hắn lên mặt bàn.
Ánh mắt hắn tối tăm, tôi không thấu.
"Sếp à, chuyện tôi là con Lục gia với chuyện tôi mổ ruột thừa không có liên quan đến nhau mà..."
Chuyện này cũng không thể trách tôi .
Tôi cũng đâu thể "Sếp à, tôi sống khổ sở hơn hai mươi năm, đột nhiên phát hiện ra mình là thiên kim Lục gia nên mới đề lên một cái đơn xin nghỉ ốm giả để về nhận tổ quy tông" đâu chứ.
Cái này so với việc đứt mất một đoạn ruột thừa còn tệ hơn nữa đó...
Tông Ngự không lên tiếng.
Hắn bày ra một bộ "cứ tiếp đi" chằm chằm tôi.
Tướng mạo hắn là loại cấm dục ngay thẳng, dáng vẻ hắn bình tĩnh chằm chằm người ta vừa đẹp trai vừa biến thái.
Còn có, cực kỳ dọa người.
Tôi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi hắn: "Sếp à... Anh với ba tôi, quan hệ có tốt lắm không?"
Tông Ngự không trả lời tôi, mà hỏi ngược lại: "Chuyện này có quan trọng không?"
Đương nhiên quan trọng, cực kỳ quan trọng, vô cùng quan trọng!
Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Nếu như quan hệ giữa hai người thực sự tốt, tôi không thèm trả thù ông già nhà mình với Lục Chi Chi nữa, giờ về cuốn gói tiền của cùng mẹ và tôi bỏ trốn luôn!
Nếu mà quan hệ không tốt á...
Thì kẻ thù của kẻ thù chính là mà!
Tôi nghĩ trong đầu như thế cũng không dám trực tiếp với hắn.
Thật ra vấn đề tôi muốn hỏi nhất chính là: "Anh hẳn là không thích Lục Chi Chi nhỉ?"
Nhưng lời này còn khó hỏi hơn nữa.
Tôi gì có tư cách hỏi chứ?
Càng nghĩ càng phiền muộn, tôi bốc một nắm bỏng ngô bỏ vào miệng.
Dồn hết sức lực cắn nát nó.
"Ngẩng đầu lên xem nào." - Tông Ngự lấy một miếng bỏng ngô, búng lên đầu tôi: "Không muốn tới việc nữa đúng không?"
"Muốn chứ!"
Tôi vội vàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, tôi tủi thân :
"Sếp này, nếu tôi với ba tôi cãi nhau, sẽ giúp ai?"
Tống Ngự trả lời không chút do dự: "Em chứ ai."
Quyết đoán thế luôn á?
Huhuhu, sếp ơi, tôi có chút rung rồi đó.
Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ trộm mắng mặt mũi điểm mười mà người không thấy đâu nữa!
"Bảo em báo cáo em còn khóc hu hu, giờ còn muốn đi cãi nhau với người ta nữa à?"
Một câu này của Tống Ngự đánh bay sự cảm trong lòng tôi.
Đúng là tên sếp nào cũng mặt người dạ thú, không tốt đẹp tí nào.
Tống Ngự thấy tôi lại im lặng, hừ một tiếng: "Không bệnh thì mai quay về công ty việc cho đàng hoàng."
Bạn thấy sao?