Tôi thiếu chút đã trợn trắng mắt lên luôn rồi vẫn phải nhịn xuống, với ta:
"Không sao, không sao."
"Hôm nay công ty có khách quý đến, em phải cùng ba đi gặp mặt, chị tự mình quay trở lại chỗ nhé."
Vốn dĩ tôi không quan tâm lời này của Lục Chi Chi mấy, cũng không thèm đáp lại.
Nhưng tôi phát hiện ra, lúc ta những lời này, thế mà lại đỏ mặt.
Còn điệu bộ vén tóc ra sau tai!
Thế này không bình thường tí nào đâu.
Cô ta không phải đang qua lại với ba tôi à? Sao lại còn ra dáng vẻ như thiếu nữ tập chứ?
Xem ra vị khách quý hôm nay không bình thường lắm nhỉ.
"Được, đi đi."
Tôi khoát tay, quay đầu rời đi, chờ đến khi ta đi vào văn phòng, tôi lại quay người lại.
Sau đó tôi bưng mấy ly cà phê, đến trước phòng tiếp tân, gõ gõ cửa.
Không chờ người bên trong đáp lại, tôi trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Tôi phải thử xem, vị khách quý câu mất tâm tư của Lục Chi Chi rốt cuộc là người như thế nào.
"Ba, con đem cà phê tới cho ba..."
Đẩy cửa vào, tôi cùng người đang ngồi trên sô pha bốn mắt nhau, nhất thời cả người tôi tê rần!
Rồi xong.
Đi đời nhà ma luôn.
Đứt mịa nó rồi..
Sao tổng tài nhà tôi - Tông Ngự lại tới đây chi !!
Bình thường thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng đủ khiến lòng tôi nở hoa rồi.
Giờ thì cũng nở đấy, mà nở ra hoa cúc trắng cmn!
Bị ông thần trực tiếp phê duyệt giấy xin nghỉ phép của tôi bắt tại trận đang đi cho công ty khác!
Công việc! Của tôi! Sắp mất đến nơi rồi này huhuhu!
Vẻ mặt của Tông Ngự cũng vô cùng đặc sắc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện sẽ bắt gặp nhân viên đang xin nghỉ ốm của mình tại đây, trong hoàn cảnh như thế này.
Lục Chi Chi vội vàng tiến tới giành lấy khay cà phê của tôi, thái độ khó chịu:
"Chị tới gì?"
"Mọi người đang thảo luận chuyện công việc, chị đi trước đi."
Trời ơi cảm tạ !
Tâm tư đến đây quấy rối của tôi bị quẳng ra ngoài ngọn cây rồi, tôi đưa khay cà phê cho ta, vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng chưa ra tới cửa tôi đã nghe thấy giọng lành lạnh của Tống Ngự vang lên từ phía sau:
"Úc Tinh?"
Chết rồi.
Đường quan của Úc Tinh đứt đoạn từ đây.
"Tông Ngự, cậu quen Úc Tinh sao?" Ba tôi hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc.
"Đâu chỉ đơn giản là quen."
Tông Ngự như không thẻ nhân viên trên cổ tôi, ánh mắt còn có chút buồn .
Thanh thiên bạch nhật, hắn tôi đến nổi cả da gà.
"Úc Tinh là..."
"Bạn !", Tôi vội vàng chen ngàng: "Con là của ấy!"
Tông Ngự nhếch mày, con ngươi đen như mực xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tôi không còn tâm tư đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa, vội vã tiến lên thân mật ôm lấy cánh tay Tông Ngự.
"Ba! Ba không trách con giấu ba chuyện này chứ?"
Tôi thành thật mỉm , ngón tay lén lút chọc chọc vào cánh tay hắn ra hiệu, chỉ mong hắn đừng vạch trần tôi ở chỗ này.
Tôi có thể giải thích mọi chuyện với hắn sau.
Nhưng tôi thực sự không thể để ba tôi biết về công việc hiện tại của tôi .
Ba tôi và Lục Chi Chi khiếp sợ tôi.
Nhất là Lục Chi Chi.
Biểu kia cứ như thế tôi giành mất người đàn ông của ta , sửng sốt một lúc, ta bật .
Chẳng qua nụ này có phần gượng gạo.
"Chị à, chị đừng càn, em và Tông Ngự là thanh mai trúc mã từ khi còn nhỏ, cũng chưa từng nghe ấy kể với em là ấy có đâu."
Anh Tông Ngự? Thanh mai trúc mã?
Sếp lớn của tôi là thanh mai trúc mã của Lục Chi Chi???
Mẹ ơi, ơi, trò chơi này mình rút lui không, có bao nhiêu tiền cứ cầm mà chạy là rồi!
Bạn thấy sao?