Chị Đây Không Vui, [...] – Chương 3

Vỏ thuốc trừ sâu lăn lóc trên mặt đất, bốc mùi hôi thối.

 

Tựa như cái nhà này, bên ngoài hào nhoáng, bên trong lại thối rữa khó .

 

Thái độ không khoan nhượng của ba tôi khiến mẹ tôi giận đến mức phát run, bờ môi cũng run rẩy, một hồi lâu vẫn không nên lời.

 

Vẻ mặt tôi cũng u ám, nhíu mày.

 

Người thân cận với mình nhất lại quay lại đ.â.m mình một nhát như thế này.

 

Mặc dù tôi vẫn không hiểu rõ về bộ phận tài chính của công ty bố tôi, tôi có thể chắc chắn rằng mấu chốt quan trọng nhất hẳn là vấn đề tài sản.

 

Chắc hẳn bố tôi đang nắm trong tay cái gì đó có khả năng khiến cho mẹ và trai tôi không dám tùy tiện trở mặt.

 

Vấn đề tài sản ấy hả?

 

Chuyện nhỏ!

 

Cái này là điểm mạnh của tôi đó!

 

Ngày tôi về nhận tổ quy tông, tôi không muốn chỉ vì một ả thiên kim giả nặc mùi trà xanh mà chứng kiến cảnh tượng thế này đâu.

 

Tôi lấy cùi chỏ huých tôi, ho khan một tiếng rồi lấy điện thoại ra đưa cho .

 

"Anh này, đầu năm mới, em vừa mới quay về, gia đình mình cũng không thể tan tác như thế này , cơm tất niên còn chưa ăn, đặt đồ ăn ngoài về đi..."

 

"Ba đã muốn lấy cái c.h.ế.t ra chứng minh, hẳn là quan hệ giữa ông ấy và Lục Chi Chi cũng trong sạch đấy."

 

"Hơn nữa, dựa vào điều kiện của Chi Chi, ấy hoàn toàn có thể tìm một phú nhị đại lắm tiền nhiều ở bên, hà cớ gì phải đánh cược danh dự để qua lại với ba mình chứ?"

 

Anh tôi khó hiểu liếc mắt tôi, không hỏi thêm gì nữa mà cầm lấy điện thoại tôi.

 

Ngay sau đó, mắt sáng rực lên.

 

"Khụ, mẹ à, em đúng đấy, Tết nhất cũng không nên căng thẳng quá, chúng ta đã Chi Chi lớn lên bao năm, cũng nên tin tưởng vào nhân cách của em ấy cứ.".

 

Mẹ tôi ngây người, hai người chúng tôi như kẻ phản bội.

 

"Hai đứa! Hai đứa...".

 

"Mẹ, con chọn nhà hàng tư nhân này có không? Mẹ và ba năm đó cùng nhau đính ước, nhiều năm cảm như thế, mẹ nỡ lòng đặt xuống sao?"

 

Anh tôi giơ điện thoại lên trước mắt mẹ.

 

Mẹ tôi cau mày liếc qua, sửng sốt một chút, rồi lẳng lặng màn hình.

 

Nước mắt trong mắt bà tràn ra.

 

Tiếp theo đó, bà không gì, ngồi xuống ghế, hai tay che kín mặt.

 

Im lặng nức nở.

 

Tựa hồ như bà ấy đã thực sự mềm lòng.

 

Nhưng tôi và tôi có thể hiểu rõ, bà hành như là vì lí do gì.

 

Khóe miệng bà sắp kéo tới mang tai rồi.

 

Tại vì.

 

Cái tôi cho hai người họ xem là giấy báo thi đậu vào cục thuế của tôi.

 

Trong xã hội này, có tiền ấy, thì cũng phải có tiền.

 

Có một đứa con có thể nhúng tay vào chuyện điều tra sổ sách công ty như tôi, mẹ tôi có thể không vui sao?

 

Ba tôi và Lục Chi Chi sửng sốt, không tin chúng tôi lại thỏa hiệp nhanh như thế.

 

Lục Chi Chi tâm cơ, nở nụ muốn lấy điện thoại của tôi xem thử.

 

"Thật tốt quá, một nhà chúng ta lại vui vẻ hòa thuận, đúng là không còn gì tốt hơn."

 

"Chị ơi, khẩu vị của ba mẹ em hiểu rõ hơn chị, để em chọn món cho nhé."

 

Tôi bĩu môi, đổi sang giao diện app đặt đồ ăn, thoải mái đưa qua cho ta.

 

Lục Chi Chi nhận lấy điện thoại, vẻ mặt có chút nghi ngờ cũng không nhiều lời, ta chọn vài món ăn, rồi trả lại điện thoại cho tôi.

 

Sau đó ôm lấy cánh tay ba tôi nũng nịu:

 

"Ba, thế này có phải tốt hơn không, gia đình chúng ta lại có thể hạnh phúc như xưa rồi."

 

Ba tôi lúc này mới thở ra một hơi, áy náy mẹ tôi:

 

"Thục Di, ta và Lục Chi Chi thực sự chỉ đơn thuần là cha con mà thôi, không hề có tư với nhau, bà đừng nghĩ nhiều, vừa rồi ta có chút , thực xin lỗi..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...