Chúng tôi ở trong nhà chưa một lần đáp lại lời của ông ta.
Nhưng hôm nay, lúc ông ta những lời này, tôi dừng bước chân.
Tôi quay đầu, lẳng lặng ông ta:
"Ba, thật ra trước khi trở về, tôi đã thực sự mong đợi mình sẽ ngài thương."
"Tính của tôi vốn lãnh đạm, tôi cũng hâm mộ những đứa trẻ hạnh phúc lớn lên trong vòng tay của ba mẹ ngoài kia."
"Tôi cũng từng hy vọng xa vời rằng một ngày mình sẽ tìm thấy mái nhà ấm áp của riêng mình, sống một cuộc sống thật hạnh phúc trong thương của cả nhà."
"Nhưng vào đêm Giao thừa, khoảnh khắc ông ra câu sẽ kéo cả nhà cùng c.h.ế.t kia, tôi chỉ biết, ông không phải là một người chồng tốt, càng không phải là người ba tôi đang mong chờ."
"Người ông nuông chiều, ông thiên vị là Lục Chi Chi, người ông nhất, chỉ có bản thân ông mà thôi."
Nghe những lời này của tôi, mặt ông ta đỏ bừng vẫn cố gắng biện hộ:
"Không, ba chỉ là bị Lục Chi Chi mê hoặc thôi... Ba nuôi ta hơn hai mươi năm, cũng nảy sinh sự gắn kết với ta... Rất dễ bị ta lợi dụng..."
Nhìn kìa.
Đến bây giờ mà ông ta vẫn cảm thấy những chuyện đã xảy ra là lỗi của người khác.
Tình cờ người vườn đang phun thuốc trừ sâu cho vườn hoa, tôi đi tới, lấy chai thuốc trừ sâu tới, mở nắp, đưa cho ông ta:
"Ba này, ngày đó vì muốn chứng minh mình không thiên vị ai cả, không phải chính miệng ngài cùng lắm thì để cả nhà cùng c.h.ế.t sao."
"Đến đây đi, tài sản hay gì gì đó, tôi đều từ bỏ hết, tôi sẽ chấp nhận thương của ngài."
"Tôi cùng ngài c.h.ế.t tại đây, kiếp sau lại cha con, không?"
Thuốc trừ sâu đưa tới trước mắt, ba tôi liền thay đổi sắc mặt.
Ông ta tôi như kẻ điên, liên tục lùi về sau mấy bước.
Miệng không ngừng lẩm bẩm "Con điên, con điên" rồi nhanh chóng rời đi.
Khoảnh khắc bóng dáng ông ta biến mất ở ngõ rẽ, tôi cuối cùng cũng không kìm lại nước mắt nữa.
Xem đi.
Có vài thứ không phải muốn là muốn .
"Xem ai khóc nhè này."
Tông Ngự xoa đầu tôi, hắn đau lòng ôm tôi vào lòng.
"Ông ta không thương em thì tôi thương."
"Từ nay về sau không khóc nữa, biết không? Khóc thút thít ở chỗ là đủ rồi."
Tôi bị hắn chọc : "Vậy sếp tổng đây có thể bớt bóc lột em một chút đi có không, hả tên sếp khốn kiếp nhà em?"
"Khốn nạn từ trong xương rồi, không thay đổi ."
Anh tôi mang hành lý ra thì thấy cảnh này, khinh thường hai người chúng tôi.
"Sến muốn chết! Có muốn đi Tam Á nữa không? Không kịp giờ máy bay giờ!"
Mẹ tôi đội một cái mũ vành rộng, mãi không ngừng.
"Đi đi đi! Phải đi chứ!"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tông Ngự, nín khóc, nở nụ .
Trên đường tới sân bay, xe đi qua một quảng trường.
Ở đó có người đang đánh nhau.
Một người phụ nữ mập mạp nắm lấy tóc của đối diện, trong miệng không ngừng mắng chửi ta là "Con ả tiểu tam".
Người bị đánh kia lộ ra khuôn mặt, mà lại là Lục Chi Chi.
Tôi ngạc nhiên trong thoáng chốc, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.
Tông Ngự cầm tay tôi, tôi thu hồi tầm mắt, hỏi hắn: "Sếp ơi, từ lúc nào thì vừa ý em thế?"
"Lúc em một bên khóc một bên báo cáo, còn chửi không có nhân tính."
?
Đó chẳng phải là ngày đầu tôi vào sao?
"Sớm như sao?"
"Ừm. Thích em lâu như rồi đó."
-Hết-
Bạn thấy sao?