Chị Đây Không Vui, [...] – Chương 11

Tôi lẳng lặng ta: "Còn trẻ như thế, hầu hạ một lão già như ông ta, không oan ức à?"

 

Lục Chi Chi lập tức siết chặt nắm , trong mắt hiện lên sự chán ghét dễ trông thấy.

 

Nhưng rồi ta lại tôi, lạnh: "Cô không cần khích tôi, tôi không ngu, sẽ không ra cái gì có lợi cho đâu, có bản lĩnh thì tự tìm chứng cứ đi."

 

"Úc Tinh, tương lai còn dài, cứ đợi đấy!"

 

Cô ta xoay người bước vào trong.

 

Tôi đứng trong vườn, ngẩng đầu vầng trăng tròn vành vạnh trên cao.

 

Không.

 

Lục Chi Chi.

 

Tương lai không còn dài nữa đâu.

 

Sáu ngày thôi.

 

Tôi không cần tự mình tìm mấy cái bằng chứng dơ bẩn đó của hai người.

 

Tôi sẽ khiến cho các người diễn ra một vở chó cắn chó.

 

7.

 

"Úc Tinh, cho dù không tốt nghiệp trường đại học có tiếng đi chăng nữa thì ít nhất cũng học qua rồi, đúng không?"

 

"Sao còn tính toán sai số liệu cơ bản như thế này chứ?!"

 

Lục Chi Chi nổi giận đùng đùng cầm báo cáo tôi vừa nộp lên đập lên mặt bàn việc của tôi

 

Âm thanh cực kỳ chói tai.

 

Đủ lớn để mọi người trong văn phòng đều có thể nghe thấy.

 

Đây đã không phải là lần đầu tiên ta khó dễ cho tôi rồi.

 

Từ sau đêm tôi xé rách mặt nạ của ta, mấy ngày này đây, ta không có việc gì thì cứ đến đây tìm tôi, mở mồm một câu là khinh bỉ tôi bằng cấp thấp, một câu nữa thì xuất thân nghèo hèn, câu còn lại là đầu óc ngu dốt.

 

Đồng nghiệp trong công ty vì muốn nịnh bợ ta cũng dần xa lánh tôi, thay nhau sỉ nhục tôi.

 

Thấy ta tới, đã có không ít người vây quanh ta, cùng nhau mắng chửi tôi.

 

"Úc Tinh, hai con mắt kia của dùng để trưng à? Bàn phím cũng không biết gõ chứ gì?"

 

"Nghe ta trước đây nghèo đến mức phải tích góp từng đồng lẻ, sao mà biết đến mấy cái công nghệ này chứ."

 

"Lớn lên cũng xinh đẹp mà đầu óc ngu si, còn không biết lễ độ, loại bình hoa này khác gì là cặn bã xã hội đâu chứ, sớm nên cút khỏi đây đi."

 

Bọn họ đang bàn tán thì một đoàn người đi qua đâ.

 

Ba tôi đi đầu, cau mày : "Ồn ào cái gì? Không việc nữa à?"

 

Bọn họ lập tức câm miệng, quay trở lại vị trí của chính mình.

 

Lục Chi Chi bày ra một bộ hiểu biết rộng rãi, đi qua gật đầu với đám người vừa tới:

 

"Các vị cổ đông xin đừng trách cứ, nhân viên không hiểu chuyện, tôi có chút phiền lòng, hiện tại đã xử lý xong rồi, mời các ngài vào phòng họp."

 

"Cuộc họp cổ đông sắp diễn ra rồi."

 

"Đây không phải là Úc Tinh sao?" - Trong hội cổ đông có người nhận ra tôi, vô cùng ngạc nhiên.

 

Tôi "Vâng" một tiếng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chăm tiếp công việc.

 

Thái độ này trong mắt bọn họ không lịch sự chút nào.

 

Ba tôi lập tức trầm mặt: "Úc Tinh! Bề trên chuyện, sao lại bày ra thái độ này?"

 

"Vâng vâng vâng, Lục Chi Chi cố ý đến đây lúc này sự với tôi, không phải là để cho mọi người thấy tôi tệ thế nào à? Tôi tác thành cho mục đích của ta rồi đấy."

 

Cuộc họp cổ đông hôm nay là hội nghị hàng năm, toàn bộ cổ đông trong công ty đều sẽ đến tham dự.

 

Mẹ và hai cũng đã ở trong phòng họp rồi.

 

Lục Chi Chi vừa qua đây kiếm chuyện tôi đã biết ta đang gì.

 

"Ba, người đừng tức giận, Úc Tinh lưu lạc từ bé, không ai dạy dỗ, tính cáu kỉnh một chút cũng bình thường."

 

Khen cho một ả bạch liên hoa hiểu chuyện, khôn khéo hợp lòng người.

 

Các cổ đông ta rồi sang tôi, đồng loạt lắc đầu thở dài.

 

"Ai dà, Chi Chi, đúng là con hiểu chuyện nhất."

 

"Úc Tinh đáng thương thật, mà... Haiz, sao lại có thể không nên thân như chứ."

 

Lời bàn tán và khinh miệt của bọn họ nổi lên tứ phía.

 

Mẹ tôi và tôi sắc mặt bối rối, không một ai lên tiếng.

 

Tôi mới không thèm quan tâm đám người này sủa cái gì.

 

Mấy năm nay tôi còn gặp mấy người chó má hơn đám các người nữa cơ.

 

"Xong!"

 

Tôi nhấp vào nút lưu.

 

Sau đó vỗ mạnh bàn đứng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...