Chị Đây Không Vui, [...] – Chương 10

Lục Chi Chi không phải vừa ba mẹ Tông chỉ nhận ta con dâu thôi sao?

 

Lời của Tông Ngự lúc này có khác gì một cái tát đau điếng vào mặt ta không cơ chứ.

 

Tôi Lục Chi Chi, mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ, nghẹn đến mức không lời nào, trong lòng vui vẻ thích muốn chết.

 

Tông Ngự cùng mẹ và trai tôi chuyện thêm vài câu, sau đó dưới vẻ mặt tái mét của ba tôi và Lục Chi Chi, công khai dắt tôi rời đi.

 

Một chiếc Porsche màu xám đậu ngay dưới cột đèn đường, Tông Ngự bước tới mở cửa xe, lặng lẽ tôi.

 

Ánh đèn mờ ảo bao quanh cơ thể cao lớn của hắn.

 

Sống mũi hắn vừa cao vừa thẳng, hắn lúc này cứ như thiên sứ sa ngã xuống trần gian, tinh khiết đến độ không nỡ chạm tới.

 

Tôi và Tông Ngự quen biết nhau chưa lâu.

 

Suy cho cùng, tôi mới tốt nghiệp chưa đầy ba tháng, đi hơn hai tháng thì chuyện này xảy ra.

 

Dù tôi thực sự rất tham lam sắc đẹp của hắn, vẫn kiêng dè hắn là sếp mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng có dũng khí hắn lâu hơn một chút.

 

Hiện tại đã có thể quang minh chính đại mà rồi.

 

Ừm.

 

Đẹp trai thật đó.

 

Trông thật là mlem mlem quá đi mất.

 

"Sếp à, giờ chúng ta đi đâu ?" - Tôi ngồi vào ghế phó lái, thành thật hỏi.

 

Nhớ lại lúc tôi thấy tôi gửi tin nhắn cho ai đó.

 

Tôi dám chắc chắn, ấy bảo Tông Ngự tới cứu tui.

 

Mang tôi đi gặp ba mẹ chắc chỉ là cái cớ thôi.

 

Tống Ngự quay đầu sang, tôi một lượt, thấy tôi không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Bé xíu như con gà con mà sức chịu đựng cũng lớn phết nhỉ."

 

Nói cái gì dợ?

 

Sao tôi nghe không hiểu?

 

Tông Ngự bắt gặp ánh mờ mịt của tôi, ngữ khí thỏa hiệp :

 

"Ba mẹ tôi thật ra rất chán ghét Lục Chi Chi, chưa từng sẽ để ta kết hôn với tôi."

 

"A...Ồ."

 

Tôi biết mà.

 

Chuyện này lúc nãy ở nhà tôi đã rồi.

 

"Ồ cái gì mà ồ?"

 

Tông Ngự bực dọc, gõ lên đầu tôi một cái.

 

Tôi đau đến chau mày, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên xoa xoa chỗ vừa gõ xuống.

 

Ngay sau đó, Tông Ngự nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

 

Đầu óc tôi lập tức ngưng trệ.

 

Nhìn Tông Ngự gần trong gang tấc, mặt tôi bắt đầu đỏ bừng lên.

 

Tim cũng đánh trống bùm bùm.

 

Hắn, hắn đánh úp!

 

Hắn thế mà lại đánh úp tôi!

 

"Sếp à..."

 

"Úc Tinh." - Tông Ngự gọi tên tôi, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.

 

"A?"

 

"Trong tên của em có một hoàng tử bé."

 

là gì? Tôi không hiểu lắm."

 

"Không có gì cả, về sau sẽ hiểu."

 

Lại còn về sau.

 

Người này thật là, lúc nào cũng chỉ có nửa lời như thế.

 

Tông Ngự đưa tôi ra ngoài ăn thịt nướng, ước chừng hơn hai giờ thì lái xe đưa tôi về nhà.

 

Chờ đến lúc hắn đưa tôi đến trước cửa nhà đã là hơn mười một giờ rồi.

 

Tôi với hắn một câu "Chúc ngủ ngon" sau đó lập tức xuống xe, một câu dư thừa cũng không nghe.

 

Thật sự rất khó xử!

 

Nụ hôn kia của hắn vẫn còn tôi bối rối đến tận bây giờ.

 

Có thể giữ bình tĩnh đến lúc xuống xe đã không dễ dàng gì rồi.

 

Tôi vừa đi vừa đỏ mặt, sờ vào nơi Tông Ngự hôn lên lúc nãy.

 

Tim lại bắt đầu đánh trống.

 

"Úc Tinh."

 

Lục Chi Chi đứng trong sân, như thể đang đợi tôi quay lại.

 

Tôi mới không thèm phản ứng lại ta, cúi đầu nghịch điện thoại, đi thẳng vào nhà.

 

Lục Chi Chi vội vàng mở miệng: "Sao lại cướp người đàn ông của tôi?"

 

Ôi trời, không giả bộ bông sen trắng nữa à?

 

"Lục Chi Chi, tất cả những thứ này, từ đầu đều là đồ thuộc về tôi, đừng tôi cướp đồ của , tôi chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình thôi."

 

Vẻ mặt Lục Chi Chi trở nên vặn vẹo, dưới ánh trăng, đáy mắt ta lộ ra một tia tàn nhẫn.

 

"Tôi dùng chính thực lực của mình giành lấy, vì sao phải trả lại cho ?"

 

"Úc Tinh, cứ chờ đi, Tông Ngự, còn có Lục gia, đều là của tôi, từ khi sinh ra tôi đã thắng rồi, giờ tôi sẽ tiếp tục đè xuống đất mà giẫm đạp!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...