Chị Đây Không Vui, [...] – Chương 1

1.

Về đến Lục gia, câu đầu tiên tôi hỏi, là thiên kim giả Lục Chi kia bao giờ thì rời đi.

 

Tôi không có ý thù địch gì ta.

 

Chỉ là muốn dò xét nhân phẩm của thiên kim giả kia, còn cả cách đối xử của bố mẹ tôi đối với ta.

 

Và những điều này sẽ quyết định thái độ của tôi đối với cái nhà này.

 

"Chị, em, em..." Lục Chi nước mắt lưng tròng, quay đầu bố tôi: "Nếu chị cảm thấy nơi đây không còn chứa chấp em, em vẫn nên..."

 

Bố tôi trừng mắt liếc tôi, đập mạnh đôi đũa trong tay.

 

"Úc Tinh! Cuộc sống hiện tại của con chưa đủ tốt hay sao? Sao vừa về đã nhắm vào Chi Chi như thế?"

 

"Hơn nữa, chuyện ôm sai cũng không phải là lỗi của con bé, con đuổi con bé đi cái gì?"

 

“Còn có, con lớn lên ở nông thôn, học vấn thấp, tính thô lỗ cục mịch, nhà họ Lục này cũng xem như là có tiếng ở đây, ra ngoài dù sao cũng cần có một con đủ tiêu chuẩn để khoe với người ta!"

 

Nói cái gì trời?

 

Thế không lẽ ôm nhầm là lỗi của tôi hả?

 

Tôi đáng phải chịu đựng cuộc sống này hơn hai mươi năm vì Lục Chi sao?

 

Cô ta lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ tôi, khi bố mẹ ta tráo con xong thì lại ném tôi trên đường cái, để tôi tự sinh tự diệt.

Sống tốt?

 

Hai từ đơn giản như lại hao tổn hết hơn hai mươi năm sinh mạng của tôi, các người có biết không?

 

Chê tôi khiến các người bẽ mặt, sao còn muốn nhận tôi về?

 

"Nếu đã không nỡ vứt bỏ thứ đồ giả này, thì tôi đi nhé?"

 

Tôi cũng bắt chước ông ta đập đũa xuống bàn, khinh khỉnh tỏ vẻ xoay người muốn rời đi.

 

Nhiều năm lưu lạc, trong hoàn cảnh bị bỏ rơi, có những khi còn phải giành đồ ăn với chó hoang, điều duy nhất tôi rút ra chính là không thể vì kẻ khác mà đối đãi tệ bạc với bản thân.

 

Loại chuyện xu nịnh, để chính mình ủy khuất này, tôi không thèm .

 

Mẹ tôi bất ngờ giữ chặt tôi, nước mắt bà rơi lã chã, giọng vô cùng kiên định:

"Mẹ xem ai dám để con đi?"

 

Anh trai tôi cũng lẳng lặng gắp một miếng cá đã bỏ xương vào bát tôi.

Ồ?

 

Hóa ra trong nhà này vẫn còn người tỉnh táo.

 

"Mẹ..." Tôi mím môi, học theo điệu bộ trà xanh của Lục Chi: "Mẹ cũng đừng trách bố con, dù sao nhiều năm như không biết đến nhau, ông ấy thiên vị cũng là chuyện bình thường."

 

"Thiên vị cái gì! Con hỏi ông ta xem Lục Chi là con hắn hay là vợ hắn!"

 

Ồ!

 

Wao!

 

Mẹ ơi!

 

Con chưa kịp đội mũ, mẹ quẹo hướng này gắt thế.

 

Tôi ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế, từ bỏ ý định rời đi.

 

Nếu không phải đang không đúng thời điểm, tôi còn muốn lấy thêm một đĩa hạt dưa ra hóng chuyện nữa cơ.

 

Bố tôi đập bàn, mặt mày đỏ chót: "Trước mặt con cái, bà bậy cái gì đó!?"

 

"Tôi bậy? Nếu không phải vì Úc Tinh, tôi đã sớm ly hôn với ông rồi!"

 

Mẹ tôi cuối cùng dường như nhịn không nữa, trực tiếp hất đổ bàn ăn.

 

Bà đứng lên, cao giọng, trừng mắt Lục Chi, tức giận đến cả người đều run lên.

 

"Lục Chi, đi! Tôi nuôi dạy nhiều năm như , có từng ra chuyện gì có lỗi với không?"

 

"Lúc phát giác ra nhóm m.á.u của có chút bất thường, tôi cũng chưa từng có ý định vứt bỏ , thì sao?"

 

"Thừa dịp một tháng này tôi bận bịu ra ngoài nghe ngóng tin tức con tôi, ở đây gì?"

 

"Cô chiếm mất hơn hai mươi năm cuộc đời của con tôi, còn muốn lấy oán trả ơn, khiến cho cái nhà này tan tác mới chịu đúng không?!!"

 

Kích thích quá đi mất!

 

Nghe những lời này của bà, Lục Chi vì muốn ở lại Lục gia, còn định thăng chức từ con lên thành mẹ mới của tôi đó à?

 

Hóa ra người ta còn không thèm để thiên kim thật như tôi vào mắt.

 

Mà tính giải quyết vấn đề từ tận gốc luôn đó hả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...