Hồi ở bệnh viện, khi trai tôi đưa ra lời đoạn tuyệt quan hệ, tôi sợ ta không nhận nên đã vội vàng dùng điện thoại ghi âm lại.
Bản ghi âm phát ra rõ ràng lời đe dọa hùng hổ của trai tôi, ép ba mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ, còn không cho họ gặp đứa trẻ.
Giọng điệu ngạo mạn đó, người không biết còn tưởng ta là ba tôi ấy chứ.
Anh trai tôi hoàn toàn không ngờ tôi còn giữ lại một chiêu này, hàng xóm lần lượt quay sang chỉ trích ta.
"Ba mẹ nuôi lớn như , lúc kết hôn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức, mọi người đều thấy cả."
"Văn Chương, tôi nhớ trước đây rất hiểu chuyện và hiếu thuận mà, sao bây giờ lại thành ra thế này? Đồ vong ơn bội nghĩa!"
"Còn không phải do vợ dạy sao, từ vùng quê hẻo lánh gả đến thành phố, tự cho mình là hoàng hậu, trời đất đảo lộn."
Thấy mọi người lớn đều bắt đầu chỉ trích mình, chị dâu xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất, cứ thế trốn sau lưng trai tôi, người vô hình.
Anh trai tôi nóng nảy, đến hàng xóm cũng chửi luôn.
"Tất cả câm miệng cho tôi, liên quan gì đến mấy người, tôi hỏi xin tiền của ba tôi, có hỏi xin tiền mấy người không?"
"Ngày nào cũng rảnh rỗi, lo chuyện nhà mình cho tử tế chưa? Đồ đàn bà c h ế t tiệt!"
Nhưng ta đã đánh giá thấp sức chiến đấu của những bà này, cả đám người thao thao bất tuyệt, như nổ súng liên thanh mà bắn tằng tằng tằng vào chị dâu.
Hai cái miệng cũng không thể cãi lại nhiều cái miệng như , rất nhanh hai người đã thua trận, mặt đỏ tía tai.
Ba tôi chỉ vào đống hành lý trong hành lang.
"Mang đống đồ nát này đi, nếu không mang đi, tôi sẽ bán đồ phế liệu."
Anh trai tôi thu dọn chăn màn của mình, vô cùng ngạo mạn.
"Tôi có nhà riêng, không cần các người lo, đợi sau này các người bị Phương Oánh Thu đuổi ra ngoài thì đừng đến tìm tôi!"
Cười c h ế t, còn nhà cái nỗi gì?
Ồ, ta còn không biết ngôi nhà đó đã sớm bị chị dâu lén lút sang tên cho em trai nhà mẹ đẻ là Diệu Tổ.
Gia đình đó không phải là thứ dễ chọc.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ gà bay chó sủa, tôi hơi mong chờ rồi đấy.
Đang ăn cơm trưa với ba mẹ, nghe trai tôi đã đánh nhau với em trai chị dâu vì chuyện nhà, còn báo cảnh sát.
Tôi và ba mẹ mỗi người nhét một nắm hạt dưa, nhanh chóng đến hiện trường hóng hớt.
Hành lý của trai chị dâu bị ném ở ngoài cửa lớn, của em trai chị dâu chống nạnh, khí thế bức người.
"Đây là nhà tôi, cả nhà ba người các người ở đây là có ý gì? Có biết xấu hổ không?"
Anh trai tôi che chở cho chị dâu, chửi ầm lên.
"Ngôi nhà này đứng tên vợ tôi, nhà gì của , để Diệu Tổ ở vài ngày, còn tưởng ngôi nhà này là của thật à?"
Thấy mình bị trai tôi mắng, Diệu Tổ vung tay ném sổ đỏ vào mặt trai tôi.
"Mở to mắt chó của ra mà xem, đây là tên tôi, ở nhà tôi mà vênh váo, tưởng tôi dễ chọc lắm sao?"
Anh trai tôi không tin nổi, lật sổ đỏ, mày đột nhiên cau lại, quay đầu hỏi chị dâu.
"Đây là chuyện gì ?"
Chị dâu cúi đầu, nặn từng chữ từng chữ một ra vẻ ấm ức.
"Em nghĩ mọi người đều là người một nhà, viết tên ai cũng như nhau thôi mà, đừng giận nữa."
Nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, tôi nhe răng .
Hồi đó, chị dâu lừa trai tôi cho em trai mình mượn tạm ngôi nhà ở nhà họ Đỗ, có thứ gì đã nhét vào túi mà còn lấy ra nữa.
Ngôi nhà đã sớm sang tên cho Diệu Tổ dưới sự xúi giục của mẹ chị dâu.
Tôi thấy Phương Văn Chương sắp phải đưa vợ con ra cầu ở rồi đây~
Anh trai tôi tức đến bốc khói, vẫn cố gắng bình tĩnh, đề nghị từ từ giải quyết.
"Chuyện này để sau hãy , chị cậu mới sinh, cần có chỗ nghỉ ngơi, chúng ta vào trước đã."
Anh ta vừa bước vào một bước đã bị mẹ chị dâu đẩy ra.
"Ai cho vào thì vào, có lý nào con lấy chồng rồi về nhà mẹ đẻ ở cữ, bẩn lắm, đừng hỏng vận may của nhà tôi."
Nhà họ Đỗ tạo thành một bức tường người, ngăn cách hai người ở bên ngoài.
Chị dâu khóc như đưa tang. "Mẹ, chúng con phải sao đây?"
"Ba mẹ chồng con không biết bị em chồng xúi giục thế nào, không quan tâm đến chúng con."
Mẹ chị dâu mất kiên nhẫn quát lớn: "Đó là do bản thân vô dụng, lát nữa tôi còn phải đi đánh mạt chược, gì có thời gian để ý đến ."
"Cút cút cút!"
Cảnh sát cũng không thể quản chuyện này, cuối cùng để trai tôi tự thương lượng.
Hai người họ đấu khẩu ở cửa cả một buổi chiều, cuối cùng vẫn xám xịt rời khỏi đó.
Sau đó, trai tôi còn đăng một bài trên vòng bè.
"Một chuyện nhỏ mới thấy rõ bản chất của một số người, đường dài còn xa, tôi phải cố gắng tiến về phía trước, không thể để kẻ tiểu nhân coi thường."
Ảnh đính kèm là bức ảnh gia đình bị xé rách, đặc biệt là mặt tôi, đầy những lỗ thủng.
Chị dâu bình luận bên dưới: "Một em chồng vô lương tâm đã hủy một gia đình, chồng ơi không phải lỗi của , tin rằng trời xanh sẽ báo ứng với kẻ xấu, cố lên!"
Họ còn cho rằng lỗi của tôi mới khiến họ ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Vì , những đau khổ hiện tại của họ hoàn toàn xứng đáng.
Bạn thấy sao?