Chị Dâu Xấu Tính – Chương 7

Anh chị tôi đến gõ cửa vào chiều một tuần sau.

Mở cửa, chị dâu tôi bế đứa trẻ sơ sinh trong lòng, đầu đội mũ ở cữ, mặt đầy nước mắt.

Anh trai tôi chỉ vào đồ đạc ở cầu thang, tức giận.

"Các người có ý gì? Ý gì mà ném đồ của chúng tôi?"

Tôi dựa vào khung cửa, lạnh lùng vào họ đang thịnh nộ.

"Nhà của tôi không chứa đồ của người ngoài, đấy là có ý gì?"

Ba mẹ tôi đi ra từ trong bếp, đẩy trai tôi định đóng cửa lại.

Anh trai tôi bám vào khung cửa, hét lớn.

"Các người tưởng ai thèm ở cái ổ chó này của các người chứ? Tôi đi tiền thuốc men các người phải trả."

"Để đóng viện phí, số tiền ít ỏi của tôi đã tiêu hết rồi, các người là ông bà nội có quan hệ huyết thống với đứa trẻ, chắc chắn phải lấy tiền ra!"

"Không cho tôi thì tôi sẽ loạn ở đây, đến đơn vị của loạn, để cả thiên hạ biết chính là con đĩ thối cướp tài sản của trai!"

Cười c h ế t, thật sự tưởng rằng ta lời đoạn tuyệt quan hệ thì sẽ nên thân hơn, không đến quấy rầy chúng tôi nữa chứ.

Kết quả là không c h ế t , cứ như con giòi, không chuyên tâm bổn phận đào bới phân của mình, thỉnh thoảng lại đến chọc tức người khác.

Tôi dang hai tay, lắc vai.

"Có bản lĩnh thì cứ kiện chúng tôi đi, về mặt pháp luật, có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ ba mẹ không có nghĩa vụ nuôi con ."

Chị dâu tức giận chỉ thẳng vào mũi tôi.

"Một người ngoài như xen vào gì, đồ tiện nhân! Tôi biết chỉ muốn đuổi trai đi, độc chiếm tài sản, đồ đê tiện!"

Mắng xong tôi, chị ta lại quay sang với ba mẹ tôi một cách hùng hồn.

"Văn Chương là con trai ruột của hai người, tài sản đương nhiên đều là của ấy, bây giờ chúng tôi đến đòi tiền cũng là hợp hợp lý, chưa từng thấy ba mẹ chồng nào vô lý như hai người."

"Tôi biết hai người trọng nam khinh nữ, vì tôi sinh con nên không quan tâm, trên đời này gì có đạo lý như ? Hai người như sẽ bị trời !"

Cười c h ế t, rõ ràng là Phương Văn Chương tự mình đưa ra lời đoạn tuyệt quan hệ mà?

Chị dâu ôm con ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lóc thảm thiết, khiến hàng xóm xung quanh đều vây lại xem náo nhiệt.

"Ai đến phân xử đi, ba mẹ chồng bị em chồng xúi giục, không quan tâm đến con trai ruột, không cần đến cháu ruột, như thì sống sao đây!"

"Tổ tiên ơi, trời ơi, xin hãy mở mắt ra, nhà họ Phương sắp tuyệt tử tuyệt tôn rồi!"

Ba mẹ tôi luôn coi trọng sĩ diện, đối mặt với những lời chỉ trích của hàng xóm, cả hai đều xấu hổ cúi đầu.

Tiếng khóc của chị dâu càng dữ dội hơn, như thể chị ta chịu vô vàn ấm ức.

Ba mẹ tôi không có cách nào trị hai kẻ vô lại này, hỏi tôi: "Phải sao bây giờ?"

Tôi rút điện thoại ra. "Dễ lắm!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...