Chị ta khóc đến nỗi vai run lên, tôi thấy mà thương.
Anh trai tôi càng đau lòng hơn, ôm chị ta vào lòng.
"Vợ à, em chịu ấm ức rồi, là lỗi của nhà họ Phương bọn , sẽ không để em chịu ấm ức nữa, sẽ trừng trị kẻ tiểu nhân đó."
Hai người một xướng một họa, chị dâu lập tức vào vai người chịu nhiều ấm ức.
Nếu như trước đây, chị dâu chỉ cần nhíu mày một cái, ba mẹ tôi đều lo lắng vô cùng, đủ kiểu an ủi, bồi thường xin lỗi.
Huống hồ chị dâu còn cáo trạng trước mặt tổ tiên.
Vì , hai người đều chờ xem ba mẹ tôi sẽ giải quyết cho họ thế nào.
Cho đến khi quay đầu lại thấy mẹ tôi đang cắm một bông hoa dại lên đầu tôi.
"Ồ, con cưng của mẹ thật xinh đẹp!"
Ba tôi vội vàng lấy điện thoại ra. "Hai người đứng cạnh nhau đi, bố chụp cho hai người một tấm."
"Yeah, cà tím!"
Anh trai tôi đẩy chúng tôi ra, gào lên tuyệt vọng: "Ba! Mẹ! Đang đi tảo mộ, Phương Oánh Thu không có giáo dưỡng, ba mẹ lớn tuổi rồi mà cũng theo ta loạn à?"
Ba tôi hài lòng tác phẩm của mình, hoàn toàn không để ý, chỉ tay vào đống pháo hoa bên cạnh.
"Đừng đứng đó, mau đi đốt pháo đi."
Anh trai tôi tức đến c h ế t cũng chỉ có thể tức giận đi đốt pháo hoa.
Chị dâu đứng dậy, vừa vừa khoe công vừa bóng gió.
"Ôi, mệt c h ế t mất, gia đình này còn phải trông chờ vào con lo liệu đây này, trước đây còn có người nguyền rủa con lên núi sẽ thai khí."
Chị ta xoa cái bụng to tướng. "Con trai con thật ngoan!"
Ngay giây sau, tiếng pháo hoa nổ khiến chị dâu giật mình, lùi lại thì đất bùn trơn trượt sụp xuống, cả người ngửa ra sau lăn xuống rãnh.
"Một vòng, hai vòng, ba vòng..." Tôi đứng đó đếm chị dâu lăn bao nhiêu vòng.
Ba mẹ tôi há hốc mồm, ba người đứng sững tại chỗ.
"Đỗ Quyên!"
Anh trai tôi vừa lăn vừa bò xuống, đỡ chị dâu toàn thân đầy đất.
Máu tươi rỉ ra từ quần chị dâu.
Trong bệnh viện, chị dâu vì thai khí nên sinh non, đẩy vào phòng phẫu thuật.
Anh trai tôi trực tiếp nằm vạ ở hành lang bệnh viện, chửi bới om sòm.
"Đều tại các người, không phải các người luôn nhắm vào ấy thì ấy sao có thể ngã ?"
"Nếu con trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với các người!"
Cái miệng nhỏ nhắn cứ bép bép bép, như thể bôi đầy phân .
Tôi vừa móng vừa thản nhiên.
"Tôi đã khuyên chị ta đừng đi, là chị ta tự muốn đi, tự muốn khoe khoang thì trách ai ?"
"Không có học thức thì có thể học, xấu như c ứ t thì có thể phẫu thuật tâm địa xấu xa của hai người thì đúng là không thuốc nào chữa ."
Anh trai ba mẹ tôi.
Mẹ tôi liên tục gật đầu. "Con tôi đúng!"
Ba tôi: "Vợ tôi đúng."
Anh trai tôi không thể tin nổi chằm chằm ba mẹ tôi, lời trực tiếp nghẹn ở cổ họng, đôi mắt đỏ ngầu.
Một cuộc điện thoại đã cắt ngang màn thi triển phép thuật của trai tôi, là mẹ chị dâu gọi đến.
Trong điện thoại, bà ta tỏ ra quan tâm ân cần.
"Quyên sắp sinh rồi à? Trai hay ?"
Anh trai tôi hạ thấp giọng, giọng có phần tự hào.
"Cô ấy vẫn còn trong phòng phẫu thuật, bụng Quyên nhọn hoắt, tám phần là con trai."
Bên kia mừng rỡ như điên. "Thật tốt quá! Đợi chút, nhị ngũ bát đồng, ù!"
Sau một hồi ồn ào, mẹ chị dâu lại đưa ra cầu.
"Tối nay chúng ta ăn mừng nhé, mẹ sẽ mang theo mấy người chơi bài cùng, đến khách sạn Vân Thủy Gian mới khai trương ấy, mẹ nghe giá bình quân là một nghìn tệ, con mẹ là công thần lớn, không thể keo kiệt ."
"Đúng rồi, đường làng khó đi, đừng quên tìm xe đón bọn mẹ."
Anh trai tôi liên tục gật đầu. "Được, con chắc chắn sẽ bảo ba con sắp xếp ổn thỏa, cho mẹ đủ thể diện."
Tôi và ba mẹ tôi nhau, đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Gác máy, trai tôi lạnh mặt, ra lệnh.
"Bây giờ cơ hội chuộc tội đã bày ra trước mắt các người, đừng là con không nghĩ cho các người đấy nhé."
"Tiếp đãi mẹ Quyên vui vẻ, con nghĩ Quyên cũng sẽ nguôi giận thôi."
"Còn Oánh Thu, đi mua cho cháu trai một chiếc vòng tay vàng to rồi vài lời hay, tôi tin là chị dâu chắc chắn sẽ không chấp người nhỏ nhen đâu."
Tôi giả vờ ngơ ngác, chỉ vào mình.
"Cái gì? Tôi á?"
Sau đó ôm bụng ha hả, đến nỗi mặt trai tôi ngày càng đen.
Cười đủ rồi, tôi trực tiếp nâng cao giọng thêm tám độ.
"Chuộc tội gì? Nghĩ gì thế? Con sinh ra thì đương nhiên phải lo chứ, liên quan gì đến chúng tôi? Lại không phải là con của chúng tôi."
Anh trai tôi chỉ vào mũi tôi. "Mày! Đừng nước lấn tới!"
Ba tôi tát mạnh vào tay trai tôi.
"Chỉ tay vào ai thế? Thằng khốn, mày đã lớn thế này rồi, đến lúc đi để tao hưởng phúc rồi đấy."
Mẹ tôi liếc xéo trai tôi, giọng điệu cay nghiệt.
"Hồi trẻ tôi sinh xong tôi còn xuống ruộng việc, tôi có than cái gì không? Thật là giả tạo!"
Sao tôi lại thấy những lời thoại đặc trưng của bà mẹ chồng độc ác, khi mẹ tôi ra lại không hề có cảm giác đáng ghét chút nào.
Chỉ có thể là tốt lắm!!
Bạn thấy sao?