Chị Dâu Xấu Tính – Chương 12

Đã biết rõ thủ đoạn của chị dâu, tôi không yên tâm nên đi cùng ba mẹ đến bệnh viện.

Mở cửa ra, trai và chị dâu đang đứng cạnh giường của đứa cháu .

Mẹ chị dâu ngáp ngắn ngáp dài, vừa vuốt điện thoại vừa chuyện rất to như không có ai ở đây.

Anh trai ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi hiện rõ trong mắt, râu ria xồm xoàm, tóc tai bết dầu đã lâu không cắt.

Thấy ba mẹ tôi, trai lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, có chút lúng túng.

"Ba, mẹ."

Chị dâu mừng rỡ ra mặt.

"Ba! Mẹ! Con biết là ba mẹ sẽ không bỏ mặc, đây là cháu ruột của ba mẹ, trong người chảy dòng máu của nhà họ Phương."

Chị dâu lúc nào cũng nhấn mạnh đến huyết thống của đứa cháu .

Mẹ chị dâu cũng tươi đón tiếp.

"Đúng thế, tôi biết thông gia là người hiểu chuyện, sao lại không biết ai thân ai sơ chứ?"

Cho đến khi tôi cũng bước ra từ sau ba mẹ, nụ trên môi mọi người bỗng chốc tắt ngấm.

Chị dâu có chút không vui. "Cô đến đây gì? Còn chưa thêm đủ rắc rối sao?"

Ba tôi mặt lạnh tanh. "Hôm nay tôi đến chỉ muốn xem hình của đứa trẻ, không muốn nghe các người chuyện."

"Đợi đến khi đứa trẻ khỏe lại, chúng tôi sẽ không đến nữa."

Chị dâu lập tức ngậm miệng, không dám hé răng.

Nhân lúc mọi người đều ý đến đứa trẻ, tôi lật xem tờ giấy kiểm tra của đứa cháu ở bên cạnh.

Đứa trẻ thực sự bị thương rất nặng, còn mất nhiều máu nên đã phải truyền không ít máu.

Khoan đã? Nhóm máu B?

Sao con bé lại có nhóm máu B ? Anh trai và chị dâu đều có nhóm máu O mà!

Hình như tôi đã phát hiện ra một bí mật trời.

Tôi lén chụp ảnh tờ giấy kiểm tra rồi gửi cho thân.

"Bạn thân  ơi, cậu có quen nào thám tử tư không? Giúp tớ điều tra xem quá khứ trường của Đỗ Quyên, chị ta từng giao du với những ai đi."

Bạn thân gửi lại một biểu tượng cảm OK.

Chuyện này bỗng trở nên thú vị, tôi thấy chuyến đi này của mình hoàn toàn xứng đáng.

Vài ngày sau, thân gọi điện cho tôi một cách vội vã.

"Đoán xem tớ đã điều tra bí mật trời gì."

"Tớ đoán là Đỗ Quyên có nhân."

"Bingo! Thông minh thật, điều nổ tung nhất là, trong thời gian hẹn hò với trai cậu, chị ta vẫn chưa chấm dứt với gã đàn ông kia, gã đó chỉ là một tên côn đồ, còn đăng ảnh hai người lên mạng xã hội, ôm nhau rất tứ!"

"Còn nữa, lúc họ kết hôn, tên côn đồ tóc vàng đó cũng tham dự đám cưới, trai cậu có cặp sừng to lắm."

Côn đồ tóc vàng?

Hình như tôi có ấn tượng, hôm đón dâu, hắn ta đã chặn cửa nhà dâu, hắn là người chơi vui nhất.

Đỗ Quyên ơi Đỗ Quyên, chị đúng là có tài.

Tôi tự hỏi tại sao nhà họ Đỗ vốn định moi tiền nhà tôi một khoản sính lễ lớn lại đột nhiên đồng ý, thúc giục hai người kết hôn.

Hóa ra là ở đây!

"Cảm ơn nhé, hôm nào tớ mời cậu đi ăn."

Tôi biết, những người đương mù quáng thường phát điên khi bị phản bội, đặc biệt là những người đương mù quáng chẳng còn gì.

Có những bằng chứng này, tôi nghĩ điều thú vị nhất sắp đến rồi.

Vài ngày sau, nghe đứa cháu đã tỉnh, ba mẹ tôi lại đến bệnh viện thăm cháu.

Tối đó, tôi một mình về nhà, mua ít đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.

Trên đường đi, tôi cứ thấy như có người theo dõi mình khi quay lại thì chẳng thấy gì cả.

Cầu thang tối om, tôi đưa tay vào túi.

Từ sau chuyện đó, tôi luôn mang theo một chiếc dùi cui điện nhỏ.

Cho đến khi tiếng bước chân ngày càng gần, tôi đột ngột lên tiếng.

"Anh thực sự thấy vì chị ta mà gì cũng đáng sao? Ngay cả đứa con không phải của cũng đáng sao?"

Quay lại, trai tôi đứng sững ở đó, tay cầm một con dao sáng loáng.

Anh ta cau mày tôi, mũi dao chĩa thẳng vào tôi.

"Đừng hòng chia rẽ chúng tôi, tôi không dễ bị lừa như ba mẹ tôi."

"Chị dâu , chỉ cần c h ế t, mọi thứ trong nhà đều là của tôi, ba mẹ tôi sẽ không còn hồ đồ nữa."

Tôi thậm chí còn nghi ngờ ta ra ngoài mà không mang não.

"Thật sao?"

Tôi mở điện thoại, gửi cho ta tất cả những bức ảnh thân mật của chị dâu và tên côn đồ.

"Con người thường hay khoe khoang những gì mình không có, biết tại sao Đỗ Quyên lại cố nhấn mạnh đến huyết thống của đứa trẻ không? Vì đứa trẻ không phải là con của ."

"Chị ta mang thai đứa con của tên côn đồ, tên côn đồ không chịu trách nhiệm nên mới kết hôn với , chị ta lại lừa rằng đứa trẻ là con của hai người sau khi kết hôn."

Anh trai tôi những bức ảnh, liên tục lắc đầu. "Không thể nào, ấy không thể đối xử với tôi như ."

"Có biết không? Hôm kết hôn, chính tên côn đồ đó đã chặn cửa, nhân lúc hỗn loạn còn mấy cái, hẳn là có ấn tượng."

Anh trai tôi thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ, cố gắng nhớ lại.

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, ta quay người biến mất trong bóng tối.

Tôi sao có thể bỏ lỡ, vội vàng đuổi theo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...