5
Tôi ngồi xuống sofa, liếc Thời Hiểu Hy.
Chị ấy đang cúi đầu chơi điện thoại, mắt không hề ngước lên.
La Thành đứng bên ra hiệu với tôi liên tục.
Tôi chỉ có thể quay sang chị dâu: “Chị dâu, chuyện tuần trước là em sai. Em cũng không cố ý cho chị leo cây, vì bận chút việc nên không kịp báo với chị.”
Thời Hiểu Hy vẫn cúi đầu gõ điện thoại liên tục, như không nghe thấy gì, một lúc lâu không đáp lời.
Cho đến khi La Thành khẽ huých tay, chị ấy mới ngẩng đầu lên, hờ hững đáp một tiếng “Ừm.”
Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng sau khi xin lỗi, Thời Hiểu Hy sẽ không đòi hỏi gì về hồi môn của tôi nữa, và chuyện này coi như khép lại.
Không ngờ đây mới chỉ là khởi đầu.
Vài ngày sau, Thời Hiểu Hy lại đến nhà bố mẹ tôi, cầu tôi nhường lại suất học cho La Khang.
Căn hộ mà bố mẹ tặng tôi chỉ rộng 80m², có giá bán lên đến ba triệu tệ ở thành phố hạng hai này, chỉ vì nó thuộc khu vực có trường tiểu học hạng nhất của thành phố.
Vấn đề là nhà tôi và trai ở gần nhau, đều thuộc cùng khu vực trường học đó, La Khang hoàn toàn có suất học ở trường hạng nhất này.
Tìm hiểu ra mới biết, Thời Hiểu Hy đã nhường suất học đó của nhà cho con trai của em trai ấy.
Do sức khỏe yếu, sau khi kết hôn, Thời Hiểu Hy đã cố gắng rất lâu mới có thể sinh La Khang.
Trong khi em trai chị ấy cưới muộn hơn con lại sinh trước La Khang.
Ban đầu họ mua nhà ở thị trấn nhỏ, khi con lớn hơn, nhận ra chất lượng giáo dục ở đó không thể so sánh với thành phố, nên cả gia đình chuyển lên thành phố sống, cho con học mẫu giáo, rồi dùng suất học ở nhà trai tôi cho năm ngoái.
Điều này khiến La Khang, sẽ vào lớp 1 năm tới, không còn suất học ở trường hạng nhất.
Nói thật, cầu vô lý của Thời Hiểu Hy khiến tôi choáng váng.
“Chị dâu, thật thì trai em mua nhà không thuộc khu vực trường này, con em sau này cũng cần suất học đó. Nếu chị dùng lời tử tế mà nhờ, có lẽ em sẽ đồng ý nhường suất học đó cho chị.
Nhưng bây giờ… chị nghĩ chị có quyền ra lệnh cho ai sao?”
Không ngờ Thời Hiểu Hy cũng đáp lại mạnh mẽ, giọng càng thêm hống hách: “Cô đáng ra phải nhường suất học đó. Nói thật nhé, căn nhà này vốn dĩ nên thuộc về , giờ tôi không tính toán gì, chỉ cần nhường suất học cho Khang Khang, mà lại không đồng ý? Cô không nghĩ xem, nếu không có tôi đồng ý thì căn nhà này có đến tay không?”
Ha... tôi thực sự tức đến bật .
"Thời Hiểu Hy, lấy đâu ra mặt mũi như ? Không muốn tính toán với nên gia đình tôi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, đừng tưởng mình là thứ gì quan trọng!"
"Cô gì? Cô dám lại lần nữa cho tôi nghe!" Thời Hiểu Hy giận tím mặt, giẫm mạnh gót giày cao gót bước tới, đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi không ngờ ấy lại tay chân, cả người mất thăng bằng loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống sàn.
Đau đến mức tôi nhăn nhó mặt mày.
"Vũ Tư!" Mẹ tôi hét lên hoảng hốt, vội vàng bước tới đỡ tôi dậy.
Đứa cháu trai nhỏ của tôi vốn đang chơi đồ chơi, thấy liền cầm chiếc máy bay đồ chơi tôi mua cho nó, đập thẳng vào đầu tôi: "Đồ xấu xa, đồ ác quỷ!"
Tính cách hiền lành của mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa khi thấy chiếc máy bay đồ chơi của La Khang xước trán tôi, để lại vệt máu.
Bà đỡ tôi đứng dậy, nghiêm giọng : "Khang Khang, đây là dì của con, con sao có thể đánh dì như !"
Giữa khung cảnh hỗn loạn này, Thời Hiểu Hy chẳng những không ngăn cản La Khang mà còn đứng một bên, khoanh tay với vẻ thích thú.
Điều này khiến đứa trẻ càng thêm ngang ngược, liên tục ném đồ chơi về phía tôi và mẹ tôi: "Hừm, các người đều là đồ xấu xa, toàn là đồ mưu mô! Sau này con không thèm chơi với các người nữa!"
Tôi có thể chịu việc mình bị thương, khi thấy mẹ tôi bị trượt chân suýt ngã do dẫm phải một món đồ chơi, cơn giận của tôi bùng lên ngay lập tức.
Bạn thấy sao?