4
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.
"Chị ấy rằng hôm nay đợi em cả buổi chiều ở nhà hàng."
Rõ ràng là em đã hẹn ấy, dù em có việc không đi thì ít nhất cũng phải gọi điện báo cho chị dâu một tiếng chứ? Chị dâu còn tưởng em gặp chuyện gì trên đường, lo đến mức hoảng cả lên.”
Tôi lạnh.
Tôi thấy chị ấy chẳng phải lo tôi gặp chuyện trên đường, mà là lo không có ai trả tiền cho đống đồ ăn đã gọi.
“Anh, nghĩ là em thật sự không đến cuộc hẹn chiều nay sao? Thực tế là em có đến, và em nghe thấy chị dâu với Khang Khang rằng sau này không chuyện với em nữa, vì em là người xấu. Em muốn hỏi , có ai mẹ lại dạy con như không? Chỉ vì bố mẹ muốn chuẩn bị hồi môn cho em mà chị ấy lại với một đứa trẻ ngây thơ rằng em là người xấu và không cho nó chuyện với em?”
“Không thể nào.” La Thành không cần suy nghĩ mà phủ nhận ngay lời tôi, “Chị dâu em tuyệt đối không thể ra những lời đó. Tuy tính chị ấy hai năm nay có chút nóng nảy, hiểu rõ con người của chị ấy hơn ai hết. Chị ấy là kiểu người miệng dao găm lòng đậu hũ thôi.”
Lời khẳng định chắc nịch của La Thành khiến tôi cạn lời.
Làm loạn bao nhiêu ngày như mà ấy vẫn không nhận ra con người thật của chị dâu sao?
La Thành chân thành với tôi: “Vũ Tư, chị dâu với rằng chiều nay chị ấy thật lòng muốn chuyện đàng hoàng về chuyện hồi môn của em. Ban đầu chị ấy đã đồng ý không can thiệp nữa, em lại chuyện với chị ấy. Anh xin em, hay vì Khang Khang còn nhỏ mà nhượng bộ một chút, đến xin lỗi chị dâu đi. Em cũng không muốn Khang Khang phải sống trong một gia đình không trọn vẹn đúng không?”
Dù không muốn thừa nhận, tôi bị chính trai mình buộc phải nhượng bộ bằng đạo đức.
Rõ ràng tôi là người bị mắng, cuối cùng để yên chuyện lại phải nhún nhường xin lỗi người đã phạm mình.
Bạn trai Trần Kỳ khi nghe chuyện này, tức đến mức suýt xông thẳng đến nhà trai tôi để đòi lại công bằng cho tôi.
“Anh đừng nóng,” tôi níu tay , “chúng ta còn chưa kết hôn, hơn nữa chuyện này không tiện để can thiệp vào.”
Trần Kỳ đập bàn giận dữ: “Anh không thể đứng yên người phụ nữ mà nâng niu phải hạ mình xin lỗi người khác!”
Thật lòng mà , dáng vẻ tổng tài bá đạo của Trần Kỳ khiến tôi bật .
Một khi đã , lòng tôi cũng thấy bớt bực bội đi.
Tôi lắc đầu: “Thôi, chỉ cần chị dâu không ầm lên nữa, thì xin lỗi một chút cũng , em chịu. Dù sao cũng không thể để chị ly hôn thật , cũng đúng, Khang Khang là vô tội.”
Chớp mắt đã đến cuối tuần, cả gia đình sáu người tụ họp tại nhà bố mẹ tôi.
Dù mọi chuyện diễn ra không vui vẻ, việc hóa giải mâu thuẫn tất nhiên là điều người lớn luôn mong muốn. Từ sáng sớm, bố mẹ tôi đã chuẩn bị gà, bò, thịt cừu để nấu ăn, bận rộn như chuẩn bị cho ngày Tết.
Tôi từ phòng ngủ bước ra, tay cầm món đồ chơi máy bay mới mua cho cháu trai.
“Khang Khang, đây là quà dì mua cho con.”
Dù đã cãi nhau với chị dâu nhiều ngày, tôi vẫn không tìm cách nào khác để bắt chuyện với chị ấy, nên đành thể hiện thiện chí bằng món quà này.
Ai ngờ, Khang Khang liếc một cái rồi quay đầu đi, hất cằm lên, không thèm đáp lời.
La Thành thấy , vội vàng nhận lấy món đồ chơi từ tay tôi, đưa cho cháu trai: “Khang Khang, xem, con có thích chiếc máy bay mà dì mua cho con không?”
Bạn thấy sao?