Chị Dâu Thích Tranh [...] – Chương 4

Cả đám hớt hải đưa chị dâu tới bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ :

Chị dâu vốn bị u nang tuyến vú hai bên.

Lẽ ra phải ăn uống thanh đạm, kiêng khem,

Nhưng từ khi lấy tôi, ăn toàn đồ bổ, không vận ,

suốt ngày chỉ nằm hoặc ngồi.

Khối u ngày một to, chị ta biết mình có vấn đề mà không chịu đi khám.

Dẫn tới nhiễm trùng, vỡ mủ.

Ba tôi ngơ ngác hỏi:

“Thế… thế sao ta lại có thể tiết sữa…?”

Ba tôi không biết vụ gói ăn bí truyền ở trung tâm dưỡng sinh,

mẹ tôi cũng không tiện ra.

Bác sĩ đẩy gọng kính:

“Thật ra… sớm thai kỳ tiết sữa là hiện tượng bình thường.

Thường xảy ra vào khoảng tháng thứ 5.

Trường hợp này xảy ra sớm hơn chút, 2 tháng.

Cũng không phải chưa từng gặp.”

Ba tôi trố mắt:

“Cái gì?! Tiểu Yến có bầu rồi hả? Đứa bé có sao không?!”

Bác sĩ mỉm :

“Không sao, em bé khỏe mạnh.”

Biết mình mang thai, chị dâu lại hống hách.

“Hừ! Giờ tôi cũng là bà bầu! Tôi cũng phải vào trung tâm dưỡng sinh! Đặt cho tôi!

Tôi có bầu là phải hưởng!”

Bác sĩ nhíu mày:

“Cái đó thì… không .”

“Sao lại không ?! Liên quan gì ? Tiền không phải của !”

Bác sĩ cố nhẫn nhịn:

“Vì ngực cần phẫu thuật cắt bỏ,

nếu không sẽ lan đến nội tạng.”

Cả phòng im phăng phắc.

Ai nấy nhau không dám ho.

Cuối cùng tôi tan không khí:

“Chị dâu, chị ngoan ngoãn phẫu thuật, lo cho sức khỏe.

Đẻ hay không, chị tự quyết.

Nhưng tôi sẽ ly hôn với chị.”

Chị ta chộp lấy gối, ném tôi:

“Cô bậy! Anh sẽ không bao giờ ly hôn tôi!

Đừng ! Ngay cả chồng cũng si mê tôi!

Tôi biết rồi! Chính vì chồng tôi từ cái đầu tiên nên mới muốn đuổi tôi ra khỏi nhà!

Cô ghen tỵ đúng không?

Tôi muốn gặp ! Tôi muốn gặp chồng ! Tôi phải rõ với họ!”

Giọng tôi vang lên phía sau:

“Khỏi tìm. Tôi đây.”

13

Anh tôi miễn cưỡng bước ra từ sau lưng tôi.

Chồng tôi cũng theo sau, thì thầm vào tai tôi đầy lo lắng:

“Ơ… sao tự dưng lôi cả vào chuyện này?”

Tôi thụi cho ta một cú:

“Im mồm!”

Chị dâu ngẩng cao đầu:

“Chồng ơi~ Em bảo muốn ly hôn với em đó! Mau tát nó!”

Anh tôi cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên chị ta, cũng không dám chúng tôi.

“Ờ… ừm… đúng, muốn ly hôn. Vì giờ em… xấu quá!”

“Cái gì?”, Chị ta giận run lên, định đứng dậy.

Hai cái túi da trống không lắc lư theo nhịp.

Anh tôi liếc một cái:

“Em tự lại mình xem, trông y như bang chủ cái bang.”

Chị ta cúi xuống bản thân, rồi ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng:

“Sẽ đầy đặn lại mà! Anh mới giống bang chủ cái bang! Cả nhà là cái bang hết!

Tôi cho biết Giang Nhược Phong, đừng tưởng mất là tôi sống không nổi.

Anh nghĩ kỹ đi, rời khỏi tôi rồi, ai còn chịu cưới ?

Anh không thấy ánh mắt em rể tôi lúc đầu đã tràn đầy say mê sao?

“Hù chết !”

Anh tôi thật sự run lên một cái.

Nhưng người bị dọa thật sự lại là chồng tôi.

Anh ấy luống cuống chối bay chối biến:

“Bác … à không không… chị … à không, chị dâu ơi…”

Tôi vỗ cái bốp lên tay ấy:

“Gọi là chị dâu!”

Anh ta bừng tỉnh:

“Chị dâu! Em không có cảm gì với chị hết á! Em thật sự là sợ!

Hồi nhỏ em bị mấy đứa xấu dí súng nước vào góc tường xịt, nên em có ***bóng ma tâm lý.

Từ đó tới giờ cứ thấy cái gì có thể phun ra là em sợ.

Hôm nay thấy chị, em ám ảnh luôn!

Chị đừng hiểu lầm! Em chỉ sợ thôi, không phải thích!”

Mặt chị dâu từ đỏ chuyển sang tím tái.

Tôi hắng giọng:

“Chị dâu à, chuyện hôm nay coi như xong.

Chị lo giữ sức khỏe.

Còn đứa bé trong bụng, chị tự quyết định.

Sau này chị sống với tôi, tôi cam đoan, ấy không dám bạc đãi chị.”

Chị ta vung tay:

“Xì! Ai thèm ta! Ly hôn!”

Anh tôi nghe xong, mắt sáng như sao!

Chưa đợi chị ta phẫu thuật, hai người đã kéo nhau đi ly hôn.

Chị ta không giữ đứa con.

Còn :

“Giờ ai mà còn dại dột sinh con?

Miễn mình vẫn độc thân thì còn khối đàn ông xếp hàng chờ tôi!”

14

Mẹ tôi từng nhiều lần khuyên chị ta:

“Con với Nhược Phong đâu dễ kiếm người mới đâu, suy nghĩ kỹ đi.

Nhà bác có điều kiện, sẽ không bạc đãi con.

Con thì không có công việc, bố mẹ lại cờ bạc,

Tương lai tính sao?”

Nhưng chị dâu không hề cảm kích.

Chị ta tin chắc rằng mình có cách lấy lại vóc dáng như xưa.

Mất “đỉnh núi” rồi mà không hề hoảng loạn.

Nhưng ba tháng sau, nghe tin trung tâm dưỡng sinh đó liên tục bị mất đồ.

Không phải đồ giá trị, mất toàn thực phẩm.

Chủ trung tâm nổi đóa, kéo nhân viên rình bắt trộm giữa đêm.

Cuối cùng bắt thủ phạm.

Chị dâu bị bắt vì trộm cắp bị kết án.

Đến lúc đó chị ta mới sợ thật.

“Nhược Âm này, em với em đi, chị đồng ý tái hôn rồi.

Chuyện cũ bỏ qua chị không tính toán nữa.

Sau này mỗi tháng cho chị một vạn là rồi.

Bảo em tới nộp cho chị. Trước khi chị vào tù, mình kết hôn lại đi.”

Tôi dở khóc dở :

“Chuyện này em không quyết , em về hỏi ấy đã.”

Anh tôi đang gặm hạt dưa ở nhà, nghe xong liền sợ đến hồn bay phách lạc:

“Biến! Biến ngay! Tao không cần bình chữa cháy! Không cần!”

Chị dâu tới tận ngày ra tù cũng không thấy tôi đâu.

Sau đó, chị ta hoàn toàn biến mất.

Nghe ba mẹ tôi kể, chị dâu ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ,

muốn tái khởi nghiệp, lại cuộc đời.

Heh. Chúc chị may mắn nhé!

(Hết truyện

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...