4
Vừa về đến nhà, trai tôi liền tát chị dâu một cái trời giáng.
“Mẹ kiếp, dạy con kiểu gì thế hả? Cô có biết hôm nay thằng họ luôn đè đầu cưỡi cổ tôi cũng có mặt không? Con trai mấy cái thứ tào lao đó tôi không ngóc đầu lên nổi, mất hết mặt mũi. Nhỡ đâu nó về với mọi người trong xưởng thì sao? Lão sếp tôi mà nghĩ tôi không dạy con thì còn cơ hội thăng chức, tăng lương nào cho tôi nữa?”
“Tao phải đánh chết mày, đồ con đ/ĩ chó c//ái chết tiệt, mày tiêu hết tiền của tao mà sao không dạy con tao đàng hàng hả? Mày xài tiền của tao mà đây là cách mày trả ơn tao sao? Tao thấy mày đáng chết thật rồi đấy. Hay là lâu quá không bị dạy dỗ nên da mày ngứa ngáy hả?”
“Con tao còn bảo mày không dịu dàng. Tao thấy đúng là như rồi đấy. Có lẽ tao phải tìm cho con tao một người mẹ mới dịu dàng hơn. Mày liệu mà ngoan ngoãn, dạy con tử tế vào, không thì tao ly dị thật, tìm mẹ mới cho con tao!”
Tôi ngồi trên ghế sofa, chị dâu bị đánh mà cảm thấy cực kỳ khoái chí, nếu có thêm ít hạt dưa để nhâm nhi thì tuyệt hơn nữa.
Tất nhiên, để phòng trường hợp chị quay sang đánh tôi, tôi chủ ôm cháu vào lòng. Họ mà dám đến tôi, tôi sẽ không ngại đến con trai họ.
Chị dâu khóc lóc van xin, mặt đã sưng vù, lời lẫn lộn: “Anh ơi đừng đánh nữa, em xin , em không muốn rời xa và con đâu… Anh yên tâm, em nhất định sẽ cẩn thận hơn, không để con thấy nữa… Việc dạy dỗ con em sẽ tốt, đừng giận nữa, đừng giận nữa mà …”
Đối diện với gã chồng bạo lực như tôi mà chị dâu vẫn vừa khóc vừa dỗ dành, đúng là đích thực.
Thằng cháu cảnh tượng đó, lấy tay chỉ trỏ tôi: “Cô ơi, tối qua mẹ con cũng quỳ giống , ba con cũng đứng thế này, chỉ là hôm qua họ đứng gần nhau hơn. Họ đang chơi trò gì ? Vui không ?”
Giọng nó rất nhỏ, chỉ mình tôi nghe .
Ba mẹ tôi đứng đó, muốn can ngăn không biết phải thế nào, chỉ quanh quẩn đi qua đi lại, khuyên miệng, lo lắng không yên.
Tôi không ngăn cháu . Dù sao thì chị dâu cũng đã rằng cách giáo dục của chị không có vấn đề gì. Tôi không cần phải gì thêm nữa.
“Đêm nay cháu hỏi mẹ chơi trò gì tiếp nhé, cũng không biết đâu.”
Thằng bé gật đầu đồng ý.
Anh trai tôi tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài, chị dâu vẫn ngồi dưới đất khóc nức nở.
Thằng cháu nhảy khỏi lòng tôi chạy đến trước mặt mẹ nó.
“Mẹ hổ cái à, mẹ đừng khóc nữa, mau cho con biết mẹ với ba chơi trò gì, con cũng muốn chơi.”
Ba mẹ tôi nghe thấy lời của thằng bé thì định ngăn nó lại lại nhớ đến lời chị dâu trước đó, thế là không dám can thiệp, chị dâu có vẻ cũng sốc trước lời của con trai mình, chị bế thằng bé lên, bắt đầu giảng giải: “Cục cưng ơi, con không gọi mẹ là mẹ hổ cái quái. Mẹ không phải là quái hay mẹ hổ cái gì cả, con phải lễ phép, gọi mẹ là mẹ, hiểu không?”
Chính chị ta còn không có lễ phép mà lại muốn con trai mình lễ phép. Thật là hoang đường.
“Dạ, mẹ. Nhưng mẹ ơi, mẹ vẫn chưa con biết mẹ với ba chơi trò gì mà?”
“Mẹ với ba đang chơi trò chơi dành cho người lớn, sau này con lớn lên cũng sẽ chơi. Vậy nên bây giờ cục cưng dấu của mẹ phải ăn nhiều cơm, lớn thật nhanh nhé.”
Thằng cháu vỗ tay reo mừng: “Con muốn lớn nhanh! Con muốn chơi trò đó!”
Tôi liếc ba mẹ, không bỏ qua đôi tai đỏ ửng của họ.
Tôi cũng muốn vỗ tay theo cháu và với chị dâu: “Chị đúng là giỏi dạy con thật đấy.”
5
Kỳ nghỉ đông, tôi về nhà và gặp chị dâu đang chơi với cháu trai dưới lầu. Cháu đang vẫy tay chào tạm biệt một cậu bé.
Kiếp trước, vào đúng ngày này, tôi đã bị chị dâu đẩy xuống cầu thang. Lần này, tôi muốn xem thử phản ứng của chị sẽ ra sao khi nghe cháu rằng rất thích chơi với cậu bé đó, nhất là khi chị ta đã sớm dạy cháu về giáo dục giới tính mà không hề có sự can thiệp ‘bao đồng’ của tôi.
Bạn thấy sao?