Chị Dâu Thích Quan [...] – Chương 3

Thậm chí ngoài học phí và sinh hoạt phí, số học bổng còn lại tôi đều đưa hết cho họ. Bộ ba món vàng tặng chị dâu ngày cưới cũng là tiền của tôi bỏ ra.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự quá ngốc.

3

Mẹ tôi đã không can thiệp thì thực sự là không can thiệp. Gần như sáng nào tôi cũng nghe cháu nhỏ mô tả các tư thế của trai với chị dâu tối hôm trước ngay tại bàn ăn. Tôi vừa ăn sáng vừa ngắm khuôn mặt đỏ ửng của ba mẹ, trong lòng thầm cảm thán, chị đúng là biết cách chơi.

Hôm ấy, cả gia đình chúng tôi đi ăn ở nhà họ hàng. Thằng cháu đang chơi đồ chơi cùng một bé . Giữa lúc đang trò chuyện, bé bỗng bật khóc. Chị dâu của tôi đứng gần nhất, vội vã chạy đến xem cháu có bị thương không. Sau khi kiểm tra xong, thấy cháu không sao, chị thở phào nhẹ nhõm.

"Sao con khóc thế?" Giọng chị dâu có vẻ trách móc, nghĩ rằng bé đã thằng con quý của chị sợ hãi.

Cô bé khóc càng to hơn.

Mẹ của bé bế con lên, kiên nhẫn hỏi lý do tại sao lại khóc.

Trong vòng tay mẹ, bé dần dần bớt nức nở, đứt quãng : "Anh ấy bảo mẹ ấy là con hổ cái quái, con sợ mẹ ấy đến cắn con. Con sợ mẹ ấy."

Cô bé vừa vừa chỉ tay vào chị dâu chị dâu tức giận: "Cái con bé này, con đang linh tinh gì , ai là con hổ cái quái chứ?"

Mẹ của bé cau mày: "Chị đừng vội giận, chị hỏi xem có phải con trai chị rồi hẵng trách con tôi không?"

"Tôi nhổ vào!"

Chị dâu gằn giọng: "Con trai tôi không bao giờ thế! Trong mắt nó, tôi là người mẹ dịu dàng và xinh đẹp nhất. Hay là con chị chị là hổ cái quái đấy? Tôi còn chưa tính sổ với chị, con chị hét một tiếng con trai tôi sợ, mau xin lỗi tôi đi."

Mẹ bé thấy không thể lý với chị dâu, liền quay sang hỏi con : "Có phải trai với con những lời này không?"

Cô bé gật đầu.

Chị dâu tức đến mức muốn đánh người, trước bao nhiêu ánh mắt của họ hàng, chị chỉ có thể bế cháu lên và rời khỏi đó.

Chưa đi xa, thằng bé đã lên tiếng: "Mẹ không dịu dàng chút nào, mẹ của kia mới dịu dàng, con không muốn mẹ mẹ của con nữa."

Chị dâu sững người, vừa mới một giây trước chị ta còn khoe khoang rằng mình là người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhất trong mắt con trai, mà giây sau đã bị chính con trai phủ nhận, vả cho một cái chát đau điếng.

Mẹ của bé vẫn nhẹ nhàng hỏi cháu tôi: "Có thật là cháu đã với em rằng mẹ cháu là con hổ cái quái không?"

Thằng bé gật đầu: "Vâng, cháu đấy."

Chị dâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, có chút lúng túng vẫn nhẹ nhàng: "Sao con lại có thể thế về mẹ chứ?"

Thằng bé đột nhiên hét lên: "Mẹ đúng là con hổ cái quái còn gì! Tối nào con cũng thấy mẹ biến thành quái ăn ruột ba, rồi có lúc mẹ biến thành hổ ngồi lên người ba, bắt nạt ba."

Mọi người xung quanh đều nghe thấy, các bậc phụ huynh lặng lẽ cúi đầu. Tôi thấy mặt trai tôi đã biến sắc, ngay cả ba mẹ tôi cũng cúi đầu không dám gì.

Chỉ có chị dâu là không mảy may bị ảnh hưởng: "Sao con có thể thấy nhỉ? Rõ ràng mẹ chỉ lúc con đã ngủ say mà, sao con tỉnh dậy không báo cho mẹ biết?"

Thằng bé bắt đầu khóc: "Mẹ đúng là con hổ cái quái, con ghét mẹ, mẹ chẳng dịu dàng chút nào. Con muốn có mẹ dịu dàng hơn."

Chị dâu vẫn không mảy may bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đó là mẹ đang dạy con hiểu chuyện đấy, sao con có thể mẹ không dịu dàng ? Mẹ là người mẹ dịu dàng nhất mà. Con thấy là mẹ và ba đang chơi trò chơi thôi."

"Trò chơi gì ?" Thằng bé hỏi.

Chị dâu chưa kịp trả lời thì đã bị tôi gọi đi, tôi và bố mẹ cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...