Chị Dâu Thích Quan [...] – Chương 2

Nghe lời tôi, chị dâu vui vẻ hẳn lên: "Không ngờ em lại hiểu chuyện như . Thằng nhỏ là con trai quý của chị, chị chắc chắn sẽ không nó. Chị cũng tin rằng nhờ vào sự giáo dục của chị, thằng nhỏ nhất định sẽ lớn lên rất khỏe mạnh hạnh phúc."

Nhìn vẻ đắc ý của chị dâu, tôi không nhịn mà muốn , một lời nịnh nọt đơn giản cũng có thể khiến chị ta trở nên như .

Xem ra từ nay về sau, tôi nhất định phải biết cách dỗ ngọt chị dâu thân của mình rồi.

2

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy thằng cháu nhỏ đứng trên ghế, chân tay múa may gì đó rất hăng hái. Bố mẹ tôi đứng bên cạnh, sắc mặt khó coi, cố ép thằng bé ăn muốn nó im lặng. Vừa thấy tôi ngồi xuống, thằng bé vừa yên lặng đã lại phấn khích.

"Cô ơi ơi, tối qua con tỉnh dậy thấy ba đè lên mẹ, ba xấu hổ ghê, lớn thế rồi mà còn chơi trò cưỡi ngựa. Con cũng muốn chơi nữa, con bắt ba ngựa cho con cưỡi, vui ơi là vui!"

càng lúc càng phấn khích, đã lặp lại vài lần. Tôi mỉm nó, thầm tò mò không biết tối qua trai và chị dâu đã có biểu cảm thế nào.

"Thằng bé cũng không có ý gì đâu, Nam à, con đang nghỉ phép ở nhà, rảnh rỗi thì khuyên nhủ chị dâu và con một chút. Đừng để họ mấy chuyện đó trước mặt trẻ con. Thằng nhỏ đã hơn ba tuổi rồi, nhiều chuyện nó thấy là sẽ bắt chước, mà nếu nó bắt chước thì hỏng đấy."

Mẹ tôi cuối cùng cũng nhét miếng cơm vào miệng thằng cháu.

Thì ra bố mẹ tôi cũng biết cháu đã ba tuổi, nhiều chuyện thấy là sẽ học theo. Thế mà tại sao đời trước khi tôi bị chị dâu đẩy ngã xuống cầu thang họ lại chọn cách im lặng? Chỉ lo an ủi cháu mà không thèm liếc tôi lấy một cái.

Tôi cứ thế tự ăn sáng: "Anh và chị dâu chắc chắn sẽ không thằng nhỏ đâu. Chị dâu từng với con, đây là quan điểm giáo dục của chị ấy. Để trẻ con tiếp sớm với giáo dục giới tính là tốt cho tương lai của nó."

Mẹ tôi định thêm điều gì đó thì cửa phòng chị dâu mở ra, chị dâu cầm lấy bát và thìa của thằng nhỏ từ tay mẹ tôi: "Mẹ, những gì mẹ và Nam con đều nghe rồi. Nam đúng, đây là quan điểm giáo dục của con. Mẹ già rồi nên không hiểu đâu, thế này là để thằng nhỏ sau này có thể lấy vợ."

"Nhưng mà mẹ sợ thằng nhỏ bắt chước."

"Bắt chước thì càng tốt! Chứng tỏ thằng nhỏ nhà mình thông minh, là biết . Tối qua con cố ý thằng nhỏ tỉnh dậy là để nó thấy đấy." Chị dâu xong, ngừng lại một chút: "Mẹ, nếu mẹ còn tiếp tục xen vào cách con dạy con thì mẹ mua cho bọn con căn nhà mới đi. Bọn con sẽ dọn ra ở riêng."

Ba mẹ tôi thương cháu lắm, đâu nỡ để trai với thằng bé chuyển đi, huống hồ họ đâu có đủ tiền, ngày tôi cưới vợ, họ đã phải tiêu hết một nửa số tiền tiết kiệm, giờ họ còn phải lo cho tuổi già.

Mẹ tôi vội vàng lên tiếng, sợ muộn một chút chị dâu sẽ bế cháu đi mất: "Đừng, đừng. Mẹ với ba con già rồi, không còn sức nữa. Con đừng giận mẹ. Con muốn dạy thằng nhỏ thế nào cũng , chỉ cần đừng bế thằng nhỏ đi. Từ nay ba mẹ sẽ không xen vào nữa."

Nhìn mẹ tôi khép nép trước chị dâu mà tôi không khỏi thấy chua chát.

Từ nhỏ cách mẹ dạy tôi toàn là giáo dục hà khắc và tẩy não. Tôi thực sự nghi ngờ mẹ là bậc thầy CPU.

"Con học giỏi như , sau này lớn lên nhất định phải nhớ ơn trai với ba mẹ. Con phải cho tiền, chăm lo cho thật tốt. Con xem có nhà nào có con như con không, học nhiều như . Ba mẹ đối xử tốt với con nhất còn gì. Để nuôi con ăn học, nhà mình đã tốn bao nhiêu tiền, con tự tính thử xem. Sau này con phải hiếu thảo với ba mẹ đấy."

Từ nhỏ tôi đã học rất giỏi, đi học còn có học bổng, chẳng tiêu của họ mấy đồng. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...