“Không thế thì sao biết chị lại muốn lợi dụng lúc người ta ngủ mà chuyện mờ ám nữa.”
Tôi hắng giọng, chột dạ:
“Tôi chỉ muốn gọi em dậy ăn khuya thôi.
“Còn chuyện hôm đó, tôi không cố ý, lúc đó đầu óc tôi không tỉnh táo. Tôi xin lỗi em.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Trì Thanh thò đầu vào:
“Hai người gì mà lâu thế? Mẹ bảo tôi lên giục đây này.”
Tôi giật bắn mình, vội vàng bật dậy.
Dù biết thân phận này là giả, khoảnh khắc đó tôi vẫn thấy chột dạ lạ thường.
Không thể phủ nhận rằng, cảm giác sai trái này thực sự rất kích thích.
Trì Thanh đảo mắt qua lại giữa hai chúng tôi.
“Hai người đang gì đấy?”
Trì Thiết ngập ngừng, rồi đột nhiên :
“Anh, có thấy chị dâu quan tâm em hơi đặc biệt không?”
Tôi trừng mắt Trì Thanh, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, vội vàng cắt ngang:
“Em nghĩ nhiều rồi! Chị dâu chỉ muốn thân thiết hơn với em thôi!”
“Mau xuống ăn khuya đi!”
Khóe môi Trì Thiết giật nhẹ.
Chờ Trì Thanh đi rồi, cậu ấy mới cản tôi lại:
“Anh tôi thực sự rất chị.
“Rõ ràng chị sơ hở đầy rẫy, ấy vẫn chọn đứng về phía chị.”
“Chị nên dành toàn tâm toàn ý cho ấy đi.”
Tôi ngây người, không phải chứ? Sao cậu ấy tự biên tự diễn thế này?
Anh trai cậu là loại vô tâm vô tư bậc nhất, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!
Xem ra, mang danh “chị dâu” mà theo đuổi cậu ấy là hoàn toàn vô vọng.
Không còn cách nào khác, tôi tạm thời đóng tròn vai của Trì Thanh, dù sao… tôi vẫn còn 50 triệu chờ tôi mà.
Làm một người có tâm, sáng sớm tôi đã dậy sớm đi chợ cùng Trì Thanh.
Trên đường đến chợ, tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn.
Như thể có một ánh mắt luôn dõi theo chúng tôi.
“Trì Thanh, cậu không thấy có ai đang theo dõi chúng ta à?”
Cậu ta bộ tịch:
“Cậu đừng tự dọa mình nữa, OK?”
Tôi bật vì cái giọng điệu của cậu ta, đến nỗi không thể dừng lại.
Đúng là đồ thần kinh!
Sao tôi lại có thể dễ bị chọc như chứ?
Đúng lúc này, một con mèo từ bên đường nhảy ra, vẫy đuôi rồi cọ cọ vào chân tôi.
“Nè, có khi nào là nó theo dõi chúng ta không?”
Tôi ngồi xổm xuống, ôm mèo vuốt ve.
Điện thoại của Trì Thanh đột nhiên đổ chuông, là Tống Chi Viễn gọi tới.
“Đang gì đó?”
Bạn trai lại đến kiểm tra đây mà.
“Đi chợ mua đồ.”
“Đi với ai? Không phải với con đấy chứ?”
“Không, đi một mình.”
“Bảo bối, nhớ em quá. Anh qua thăm em không?”
“A, em qua đây cũng bất tiện lắm, nghỉ lễ cũng sắp hết rồi, ngoan ngoãn đợi về đi.”
“Không phải em lén lút quen ai khác sau lưng đấy chứ!”
“Sao có thể chứ, em nào dám, hahaha.”
…
Cúp máy xong, Trì Thanh có vẻ chột dạ:
“Tôi cứ có cảm giác Tống Chi Viễn nghi ngờ gì đó.”
Tôi vỗ vai cậu ta:
“Đừng tự dọa mình nữa.”
8
Tay xách nách mang một đống đồ ăn, tôi và Trì Thanh nhanh chóng đi về nhà.
Nhưng vừa đến cửa, cả hai đứng chết trân.
Một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước nhà.
Dù hóa thành tro, chúng tôi vẫn nhận ra ngay.
Là Tống Chi Viễn.
Không hẹn mà gặp, cả hai lập tức quay người định chuồn, chưa kịp chạy đã bị gọi lại.
“Mới về mà đã muốn đi đâu nữa thế?”
Hai tay Tống Chi Viễn khoác lên vai chúng tôi, không cho đường lui.
Chúng tôi đành gượng:
“Trùng hợp ghê.”
“Không trùng hợp chút nào. Hai người bí mật hẹn hò mà không với tôi hả?”
Áp lực từ Tống Chi Viễn thật không đâu.
Đây cũng chính là lý do vì sao Trì Thanh không dám thật với cậu ấy.
Hai người họ có quan điểm hoàn toàn trái ngược về chuyện cảm:
Tống Chi Viễn muốn công khai cho cả thế giới biết.
Trì Thanh thì rất để ý ánh mắt của người khác, nên đến giờ vẫn chưa dám come out với gia đình.
Giờ mà để lộ chuyện này, không biết Tống Chi Viễn sẽ nổi giận đến mức nào.
Trì Thanh cố gắng giấu giếm đến cùng:
“Tôi cờ gặp Thẩm Mộ, nên mời ấy về nhà chơi thôi.”
Tống Chi Viễn lạnh giọng:
“Tôi cho em một cơ hội nữa, lại đi.”
Rõ ràng cậu ấy đã biết hết sự thật, chỉ đợi Trì Thanh tự thú thôi.
Trì Thanh lập tức quay sang tôi đầy nghi ngờ.
Tôi lảng tránh ánh mắt cậu ta, chột dạ vô cùng.
Cậu ta có lý do để nghi ngờ tôi.
Chỉ có tôi có số liên lạc của Tống Chi Viễn.
Chuyện giả cũng chỉ có tôi biết.
Đúng , chính tôi đã tiết lộ chuyện này cho Tống Chi Viễn.
Nhưng dù có chết tôi cũng không nhận.
Trì Thanh vội đẩy Tống Chi Viễn ra ngoài:
“Chi Viễn, cậu đi đi, tôi sẽ giải thích với cậu sau!”
Nhưng đã quá muộn, bố mẹ Trì đúng lúc này về đến nhà, đi về phía chúng tôi.
“Đi chợ về à? Mà đây là…?”
Ánh mắt họ dừng lại trên người Tống Chi Viễn.
Trì Thanh do dự một giây, rồi đáp:
“Bố mẹ, đây là Tống Chi Viễn, là…”
“… thân nhất của con.”
Tống Chi Viễn chằm chằm vào cậu ta, rồi bất ngờ đổi ngay sắc mặt.
Cậu ấy lễ phép chào hỏi, rằng đến thăm Trì Thanh, vì đi gấp nên không kịp báo trước.
“Cháu không phiền hai bác chứ ạ?”
“Phiền gì đâu, mau vào nhà đi!
“Cậu thanh niên này đẹp trai quá!”
Tống Chi Viễn mỉm ngoan ngoãn:
“Hai bác ạ, cháu từ xa đến đây, muốn ở lại mấy ngày, không biết có tiện không ạ?”
Hay lắm, Tống Chi Viễn! Diễn xuất không kém gì tôi đâu!
Trì Thanh cố gắng lén kéo áo cậu ấy, không thể ngăn cản .
Tống Chi Viễn bắt đầu lấy quà cáp ra…
Bố Trì sảng khoái:
“Sao lại không tiện chứ! Cậu đã đến đây rồi thì là khách, cứ thoải mái ở lại!”
Tôi đứng bên cạnh lắc đầu đầy bất lực.
Bác trai đơn thuần quá rồi, hoàn toàn không ra Tống Chi Viễn đang toan tính điều gì.
Xem ra, Tết năm nay sẽ không thể trôi qua một cách yên bình rồi.
Khi Trì Thiết về đến nhà, bố mẹ cậu ấy đã phân phòng xong xuôi.
Họ sắp xếp cho Tống Chi Viễn ở chung phòng với Trì Thiết.
Nhà họ rộng rãi, là một căn biệt thự có sân vườn riêng, phòng ngủ chỉ có ba phòng.
Những phòng trống khác đã bị cải tạo thành thư phòng, kho lưu trữ và phòng thay đồ.
Dù muốn hay không, tôi vẫn là “ ” của Trì Thanh, tất nhiên phải ở chung với cậu ta.
Nếu không, chẳng phải sẽ lộ tẩy ngay sao?
Buổi tối, Tống Chi Viễn lấy lý do “không quen ở chung với em trai”, nhất quyết lôi Trì Thanh ra khỏi phòng.
Thế là cuối cùng, ba người họ nhồi chung một phòng, còn tôi thì hưởng nguyên một phòng riêng.
Sáng hôm sau, Trì Thiết xuất hiện với đôi mắt thâm quầng, tôi như muốn gì đó lại thôi.
“Không ngủ ngon à?”
Nhìn thấy hai người bước ra từ phòng ngủ với vẻ mặt mãn nguyện, tôi lập tức hiểu ra tất cả.
Xem ra, đêm qua Trì Thiết đã thực sự chịu khổ rồi.
Cậu ấy cẩn thận lựa lời:
“Chị có biết quan hệ giữa tôi và ấy không bình thường không?”
Tôi giả vờ ngây thơ:
“Biết chứ! Anh em lúc nào chẳng dính lấy Tống Chi Viễn.”
Tôi cố thở dài:
“Có những lúc, tôi cảm thấy ấy còn Tống Chi Viễn hơn là tôi.”
Trì Thiết tỏ vẻ khó xử:
“Có lẽ… chị cảm thấy đúng đấy. Anh tôi và cậu ấy hình như thực sự có gì đó.”
“Chị nên chuẩn bị tâm lý trước. Tối qua tôi thấy ấy hôn Tống Chi Viễn.”
Tôi không nhịn bật .
Chết thật, sao dạo này tôi dễ thế không biết.
Nhưng cũng chẳng thể trách tôi , vì Trì Thiết bị lừa đến mức này đúng là quá buồn mà!
Tôi nghiêm túc lại, thản nhiên :
“Tôi không quan tâm đâu.”
Trì Thiết cau mày, sốt ruột đi qua đi lại:
“Không phải chứ! Sao chị có thể không quan tâm ?!”
Tôi nghiêng người, ghé sát tai cậu ấy, thấp giọng :
“Bởi vì tim tôi không đặt ở chỗ ấy.
“Tôi thích ai, chẳng lẽ em còn không nhận ra?”
Trì Thiết tức đến mức giậm chân:
“Hai người đúng là không có chút đạo đức nào!”
9
Buổi tối hôm đó chính là đêm giao thừa.
Bố mẹ Trì chuẩn bị một bàn tiệc lớn, sáu người cùng ngồi quanh bàn ăn.
“Nào, chúc hai bác năm mới vui vẻ!”
Bên ngoài, pháo hoa liên tục nổ rực rỡ trên bầu trời, tiếng đếm ngược trên truyền hình vang lên náo nhiệt.
Tất cả đều tuyệt vời, nếu như…
Bố mẹ Trì không đột nhiên nhắc đến chuyện cưới xin của tôi và Trì Thanh.
“Mộ Mộ này, chuyện hôn nhân của con và Trì Thanh, chúng ta có nên sắp xếp gặp mặt gia đình con để bàn bạc ngày cưới không?”
Trì Thanh lập tức hét toáng lên.
Tống Chi Viễn thì cố gắng gượng , ánh mắt lại đầy sát khí.
Dưới gầm bàn, hai người họ đang ra sức huých nhau, sao có thể qua mặt đôi mắt tinh tường của tôi chứ?
Không ép Trì Thanh một lần, cậu ta sẽ không bao giờ dám come out.
Mà nếu tôi muốn thoải mái theo đuổi Trì Thiết, thì phải đánh cược một phen.
Tôi lập tức hùa theo:
“Con không có ý kiến gì cả, mọi chuyện cứ để hai bác quyết định. Sau Tết, con sẽ hỏi ý kiến bố mẹ con ngay.”
Tôi cố ngập ngừng, rồi chậm rãi :
“Chỉ không biết… Trì Thanh nghĩ sao nhỉ?”
Bố Trì đập bàn, dõng dạc tuyên bố:
“Nó còn dám có ý kiến gì!
“Nó đã dẫn con về đây, thì phải có trách nhiệm với con!”
“Nếu nó dám chối bỏ, tôi đánh gãy chân nó!”
Tôi liếc nhanh về phía bàn ăn.
Trì Thiết cắm đầu ăn, giả vờ như không nghe thấy gì.
Tim tôi lạnh đi một nửa.
Trì Thanh lắp bắp :
“Bố mẹ, con thấy bây giờ bàn chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.”
Bố Trì trừng mắt:
“Sớm gì mà sớm!
“Người ta đã đồng ý rồi, năm nay nhất định phải cưới!”
Tôi thêm dầu vào lửa ngay lập tức:
“Đúng rồi đấy! Trì Thanh, có phải cậu không muốn cưới tôi không?!”
Trì Thanh nghiến răng, từ kẽ răng miễn cưỡng nhả ra mấy chữ:
“Cưới! Phải cưới!”
Tống Chi Viễn nâng ly rượu, rạng rỡ:
“Chúc mừng em tôi sắp kết hôn!”
“Bạn thân tôi cưới vợ, không uống một ly thì không !”
Trì Thiết cũng hùa theo:
“Anh, chị dâu, em chúc hai người hạnh phúc!”
Hạnh phúc cái đầu em á!
Tôi nghi ngờ không biết Trì Thiết có tim hay không.
Đã , cứ chơi tới luôn!
Tôi nghiêng người, khoác tay Trì Thanh, tựa vào vai cậu ta, mỉm ngọt ngào:
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”
Trì Thanh đơ ra, không có tác gì.
Bên ngoài, một chùm pháo hoa nổ tung rực rỡ.
Đột nhiên, Trì Thanh bật dậy:
“Bố! Mẹ!”
Ánh mắt tôi sáng rực lên! Có hy vọng rồi?!
Cuối cùng cậu ta cũng nghĩ thông suốt rồi sao!
Tất cả mọi người đều dừng lại, tập trung Trì Thanh.
Nhưng cậu ta lại hèn nhát lùi bước:
“Hết rượu rồi, con đi lấy thêm!”
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Tống Chi Viễn, bảo cậu ấy đừng vội.
Nhưng ngay lúc đó—
“Tống Chi Viễn là trai con!”
Trì Thanh bất ngờ quay lại, lớn tiếng hét lên:
“Xin lỗi! Thẩm Mộ chỉ là giả!
“Con là gay! Con thích đàn ông!”
Lại một chùm pháo hoa rực sáng bên ngoài.
Nhưng trong nhà thì tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
“Bố! Mẹ! Hai người gì đi chứ!
“Hai người im lặng thế này con hoảng quá!”
Tống Chi Viễn đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
“Bác trai, bác , cháu xin lỗi! Nhưng cháu thực sự Trì Thanh!”
Đúng là một đôi uyên ương đáng thương.
Bạn thấy sao?