Nói tôi của. Chỉ cần tôi ra ngoài tiêu xài gì, mấy bà hàng xóm đã tôi với ánh mắt khác lạ.
Thậm chí còn mỉa mai sau lưng tôi rằng: “Mấy dâu trẻ thời nay chỉ biết hưởng thụ.”
“Cưới chồng rồi thì suốt ngày nằm ườn, chẳng gì. Hồi bọn tôi lấy chồng còn cày cuốc thế này, thế nọ…”
Khi đó tôi còn thắc mắc vì sao họ , giờ thì rõ rồi — họ đang tôi đấy.
Vậy mà mỗi lần gặp họ tôi còn toe toét chào hỏi.
Khốn thật. Giờ nghĩ lại, người ngu ngốc đúng là tôi.
Sau khi ký đơn đăng ký ly hôn xong, tôi ghé qua trung tâm thương mại gần đó, mua ngay một chiếc váy mới. Mặc luôn tại chỗ rồi bảo nhân viên cửa hàng vứt hộ cái váy cũ đi.
Vương Lai vẫn không quên đá xoáy:
“Đúng là phung phí! Mua váy mới mặc một lần rồi vứt luôn. Mẹ mặc đồ nào chẳng cả mấy năm trời. Em nên học mẹ tiết kiệm đi! Tiết kiệm là đức tính truyền thống của người Trung Hoa đấy!”
Tôi trừng mắt lườm một cái. Không phải chỉ là “tiết kiệm” sao?
Rồi sẽ tha hồ mà tiết kiệm.
6
Ra khỏi trung tâm thương mại, Vương Lai đột nhiên :
“Em chuyển cho ít tiền, đi đóng phí gửi xe.”
Tôi bật khẩy.
Vương Lai mặt đỏ gay lên, khó chịu :
“Không phải vì em đòi mua đồ nên mới đậu xe ở đây sao? Đừng em là loại đàn bà mê tiền nhé?”
Tôi: “…”
“8 tệ phí gửi xe mà cũng gọi là mê tiền? Anh định viết lại định nghĩa từ ‘đào mỏ’ à?”
Vương Lai mặt sầm lại, nghiến răng:
“Được thôi! Em đã muốn phân rõ như thế thì từ giờ đừng mong đưa cho đồng nào!”
Nói rồi ta phóng xe đi thẳng.
Tôi trừng mắt lật trắng, không thèm nén nữa.
Biến đi! Đồ bỏ đi!
Lợi dụng tôi bao lâu, bây giờ còn nghĩ tôi là con chó trung thành bám theo ta à? Đúng là đầu óc có bệnh!
Tôi đón xe về nhà mẹ đẻ.
Về đến nơi, tôi kể lại mọi chuyện cho ba mẹ nghe — và hai người chỉ còn biết… câm nín.
Bố mẹ tôi sau khi nghe xong câu chuyện thì chỉ thở dài, khuyên tôi nếu còn chưa có con thì nên sớm tỉnh lại, sớm ly hôn mới là thượng sách.
Tôi gật đầu đồng ý, chỉ chờ hết thời gian “suy nghĩ lại” là lập tức đi ly hôn luôn.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong tôi ngồi chỉnh sửa bản thảo thì đột nhiên nhận tin nhắn.
Em dâu gửi tôi một bức ảnh váy mới:
“Chị dâu ơi, cả đây là váy bù đắp cho em đó~ Chị thấy có đẹp không? Em thấy gu thẩm mỹ của ấy thật tuyệt!”
Tôi nhướng mày, thú vị đấy, mùi “trà xanh này đậm quá, tiếc là tôi không thích uống.
Tôi không phản hồi.
Nhưng em dâu thì vẫn một mình “diễn sâu”:
“Chị dâu, nghe cả muốn ly hôn với chị hả? Em đã giúp chị khuyên ấy rồi, chỉ nếu chị chịu chuyển tên căn nhà của bố mẹ sang cho ảnh, thì ảnh sẽ không ly hôn nữa.”
“Chị dâu, bây giờ em còn có thể khuyên ấy. Nhưng nếu một khi đã quyết tâm ly hôn thì nhà cũng không giữ người đâu. Anh ấy trong cơ quan nhà nước, dù là tái hôn thì cũng khối trẻ măng muốn nhào tới đó nha~”
Tôi bật — muốn nhào tới chắc là ta thì đúng hơn.
Diễn như mà tưởng tôi không ra à?
Nghĩ chỉ có ta có não à?
Tôi không trả lời nữa, tiếp tục chỉnh sửa bản thảo. Tâm trạng hôm nay rất tốt, việc cũng nhanh hẳn.
Gửi bản thảo cho đối tác xong, bên kia rất hài lòng, chuyển thẳng cho tôi 20.000 tệ tiền thanh toán cuối cùng.
Tôi tự thưởng cho mình một ngày trọn gói dắt bố mẹ đi mua sắm, ăn uống, chơi bời.
Đã chơi thì không thể thiếu đăng story.
Vừa đăng xong ảnh ăn uống vui vẻ thì thấy em dâu cũng cập nhật.
Tôi ăn lẩu Haidilao — ta cũng ăn lẩu.
Tôi mua đồng hồ Thụy Sĩ — ta cũng mua đồng hồ kiểu giống giống.
Tôi mua váy mới — ta cũng mua, kiểu dáng và màu sắc na ná nhau.
Tôi thầm trong bụng.
Cái nhà đó hình tài chính ra sao tôi nắm rõ, cứ để ta chơi kiểu này xem trụ mấy hôm.
Thế là tôi chơi càng hăng, tiêu tiền càng dữ.
Đến ngày thứ ba, Vương Lai nhắn tin cho tôi.
“Em không thể tiết kiệm chút à? Chỉ biết tiêu tiền, em dâu thấy mà cũng phải . Bố mẹ giận lắm rồi đấy.”
Tôi đáp:
“Tiền này bố mẹ tôi cho tôi, đâu phải đưa? Không tin thì tra lại tài khoản đi, xem từng chuyển cho tôi bao nhiêu tiền?”
Vương Lai đáp:
“Thì bố mẹ em không có con trai, là con rể cũng như nửa đứa con trai, tiền của họ chẳng phải cũng là của một nửa sao? Em tiêu tiết chế một chút, sau này còn phải lo cho con nữa.”
Tôi cạn lời. Con cái của thì liên quan gì đến tôi?
Chuyện tránh thai tôi rất kỹ. Tôi đã tiêm thuốc ngừa thai, đảm bảo tuyệt đối.
Tôi là người có kế hoạch sống rõ ràng, bao gồm cả việc khi nào sinh con, và tất nhiên… chưa bao giờ tôi định sinh con với Vương Lai.
Vì mỗi lần nhắc đến chuyện con cái, ta đều : “Anh tôn trọng quyết định của em.”
Thậm chí nhiều lần không dùng biện pháp gì, chỉ dụ dỗ tôi.
Giờ nghĩ lại, chắc là muốn tôi mang thai để dễ kiểm soát.
May mà nhờ em dâu mê bắt chước này khiến tôi tỉnh ngộ.
Thấy tôi không trả lời, Vương Lai nhắn thêm:
“Em đừng đăng story nữa, đừng mâu thuẫn giữa em dâu với Đống.”
Tôi lười lườm, chỉ im lặng tiếp tục việc, kiếm tiền.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?