Từ ngày em dâu bước chân vào nhà, chuyện gì cũng phải so bì với tôi.
Tôi mặc váy, ta cũng mặc y hệt.
Rồi còn ép cả nhà phải khen ta mặc đẹp hơn tôi.
Cuối cùng, ta còn ép tôi phải cởi váy ngay trước mặt mọi người, nếu không thì sẽ đòi ly hôn với em chồng tôi.
Bố mẹ chồng lại đứng về phía ta, mắng tôi kiếm chuyện, tôi cố ý mặc đồ mới để khoe mẽ, bắt tôi cởi váy ra ngay.
Em chồng thì bảo tôi tâm địa xấu xa, cố hoại cảm của hai vợ chồng họ, khiến cả nhà không yên, còn kêu chồng tôi phải dạy lại tôi.
Chồng tôi cũng không bênh, còn tôi không biết điều, lớn rồi mà còn tranh đua với một nhỏ, rồi tự tay giúp tôi cởi váy.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của em dâu, tôi nổi giận—không phải thích bắt chước người khác sao?
Vậy thì cho bắt chước đến nơi đến chốn!
1
“Mẹ thấy con đúng là không biết điều. Em dâu mới về nhà mấy hôm, nếu có lỗi cũng không thể là lỗi của nó.”
Mẹ chồng trợn mắt tôi, lời toàn là trách móc.
Cũng phải thôi, bình thường tôi chăm lo cho cả nhà, càng nhiều lại càng dễ bị đổ lỗi.
Tôi cố gắng giải thích: “Cái váy này là con mặc trước mà…”
Em dâu lập tức chen vào: “Vâng, chị gì cũng đúng hết. Chị vào nhà này trước thì là chủ, em là người ngoài đến sau, chẳng có quyền gì để lên tiếng. Em chỉ không muốn mặc trùng đồ với người khác thôi. Nếu chị thích cái váy này thì sớm là . Nhưng cái váy này là em với chồng mua để kỷ niệm 23 ngày cưới. Chồng ơi, em xin lỗi, em không thể giữ chiếc váy kỷ niệm của chúng mình.”
Nói xong ta bắt đầu khóc thút thít.
Em chồng lập tức chỉ trích: “Chị dâu, sao chị thấy vợ em mặc đẹp là cũng phải mặc theo? Chị có vóc dáng bằng ấy không? Đây là váy kỷ niệm 23 ngày cưới của bọn em, chị cố đối đầu là sao? Bố mẹ, sau này nhà chị có chuyện gì, con sẽ không giúp nữa! Tất cả là tại chị dâu! Là chị ấy khó vợ con trước!”
Tôi tức đến bật .
Em chồng lấy tư cách gì mà ? Tốt nghiệp xong ở nhà ăn bám, không kiếm một xu.
Tiền sinh hoạt đều do tôi và chồng chi trả.
Thậm chí tiền cưới vợ cho cậu ta cũng là vợ chồng tôi lo hết.
Thứ duy nhất tôi từng “nhờ vả” cậu ta, là đi tìm việc, đừng ăn bám nữa.
Thấy tôi , bố mẹ chồng lập tức đổi thái độ, lạnh giọng: “San San, mau xin lỗi em dâu con đi! Cởi váy ra ngay! Bằng không thì nhà họ Vương này không chứa loại chị dâu không thương em chồng như con đâu!”
Đối mặt với sự chỉ trích từ bố mẹ chồng, em chồng, và cả em dâu, tôi thấy nực thật sự.
Mới cưới 23 ngày mà em dâu ngày nào cũng chuyện, họ không thấy sao?
Còn tôi bao nhiêu ngày tháng hy sinh, họ coi như không khí.
Chiếc váy này rõ ràng tôi đã mua trước vài hôm. Em dâu vô thấy khi tôi lướt điện thoại, còn hỏi giá bao nhiêu, rồi bảo tôi gửi link cho ta, là mua tặng người khác.
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, gửi luôn link.
Giờ thì ta lại vu khống tôi bắt chước ta?
Chuyện không lớn, đủ bẩn thỉu.
Tôi quyết định chứng minh sự thật.
Tôi mở lịch sử mua hàng trong điện thoại, rồi lôi luôn đoạn chat với em dâu ra: “Em dâu, em đi. Cái váy này không phải em thấy chị mua rồi mới xin link sao?”
Ánh mắt em dâu thoáng chốc hoảng hốt, thấy em chồng và bố mẹ chồng đang mình, ta lập tức dừng khóc.
Tôi thở phào, có vẻ bọn họ cũng không đến nỗi không hiểu lý lẽ.
Em dâu lại tiếp tục sụt sịt: “Một cái link thì chứng minh gì? Em nhớ lúc đó là em nhờ chị tư vấn váy, thấy cái váy này trên điện thoại chị, em đẹp, rồi mới bảo chị gửi link Nếu lúc đó chị chị thích, em có tranh với chị gì?”
Vừa dứt lời, sắc mặt bố mẹ chồng lập tức xấu đi, ánh mắt tôi đầy trách móc.
Tôi khẩy, quyết không nhường nhịn: “Vậy thì đơn giản thôi, em dâu chỉ cần cho mọi người xem ai là người thanh toán trước thì rõ ràng ngay. Hay là em không dám cho xem?”
Tiếng khóc của em dâu tắt lịm.
Cô ta thấy bố mẹ chồng lại đang mình, như thể đang chờ một lời giải thích.
Tôi hiểu rõ gia đình này.
Bố mẹ chồng keo kiệt, ích kỷ, coi tiền như mạng. Chuyện mâu thuẫn giữa em, họ luôn bắt lớn nhường em nhỏ.
Nhưng nếu là cơ hội để chèn ép con dâu, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Còn về em chồng tôi, đầu óc thì đơn giản, lại còn mắc “bệnh đương mù quáng”.
Nếu không thì sao lại cưới phải một người kiểu công chúa như em dâu “dị” này?
Chỉ có điều, nếu tỉnh táo lại, đầu óc ta vẫn chưa đến nỗi bỏ đi hoàn toàn.
2
Tôi bình thường hay cho em chồng tiền, cũng coi như có chút lương tâm. Lúc này, ta quay sang với em dâu:
“Tiểu Tú, em để xem lại lịch sử mua hàng nhé…”
Em dâu sững người, không thể tin , lập tức đẩy mạnh em chồng ra, chỉ tay mắng:
“Anh bắt nạt em! Cả nhà đều bắt nạt em! Lúc cưới hứa với ba mẹ em là sẽ không để em chịu thiệt. Giờ mới cưới hai mươi ba ngày mà đã hùa theo người nhà mình ức hiếp em! Anh còn nghi ngờ em nữa! Vương Đống, em muốn ly hôn!”
Nói rồi ta quay người định chạy vào trong phòng, bị em chồng kéo lại.
Từ sau khi hai người cưới nhau, chỉ cần hơi có gì không vừa ý, em dâu liền dọa ly hôn, tôi sớm đã quen rồi. Không ngờ chiêu này vẫn còn hiệu nghiệm với em chồng.
Xem ra cái đầu đương mù quáng của ta có tỉnh, tỉnh không bao nhiêu…
Em chồng đã rối trí, ôm lấy em dâu, ánh mắt đầy thù địch quay sang tôi quát:
“Chỉ là một cái váy thôi mà! Với chị thì có là gì đâu? Chị nhất định phải lớn chuyện sao?
Bạn thấy sao?