Chị Dâu Giả Nghèo [...] – Chương 7

8

Tối tan , tôi đi ngang qua siêu thị quen thuộc thì thấy mấy đồng nghiệp ngồi lặng lẽ trong đó.

Tò mò, tôi hỏi: “Mọi người gì ở đây ?”

“Hỗ trợ đại tiểu thư tìm chó đấy, không tìm thấy thì không cho về. Thấy ta cũng chẳng sốt ruột gì, nên tụi tôi ngồi đây nghỉ chút.”

“Cô ta đã về rồi, mọi người cũng quẹt thẻ về đi thôi.” Tôi khuyên.

Đúng lúc đó, ở bên kia đường, một đứa trẻ đi xe đạp lướt qua trước mặt Điền Hân, bắn bùn lên váy trắng của ta.

“Mắt mù à? Đồ không cha không mẹ! Phụ huynh đâu? Đền tiền mau!” Cô ta giật mạnh xe đạp của đứa bé, đá nó ngã xuống vệ đường.

Đứa trẻ ôm mắt khóc thút thít bên cạnh xe.

Hồi ở văn phòng, Điền Hân luôn tỏ vẻ yếu đuối, dịu dàng, rộng lượng.

Giờ thì hay rồi, trước mặt mọi người, ta chửi tục, bắt nạt trẻ em.

Tôi chạy sang đối diện: “Ôi trời, hai vết bẩn to ghê! Hay báo công an nhỉ?”

So với hai vết bẩn trên váy ta, đứa trẻ thì ướt sũng và dính bùn bẩn hơn nhiều.

Các đồng nghiệp giả vờ đi về công ty, ánh mắt đều tập trung vào ta.

“Điền Hân? Thật là trùng hợp, đây là con chó của à?”

Hứa Trạm không biết xuất hiện từ lúc nào, ôm con chó nhỏ của ta trên tay. Làm sao ấy biết con chó của ta bị mất?

“Đúng rồi, em đang định đi tìm, cảm ơn trai nha~” Gặp Hứa Trạm, ta lập tức đổi giọng ngọt ngào, giả vờ đáng .

Cô ta còn lấy ra 200 tệ dúi vào tay đứa trẻ: “Lần sau cẩn thận nhé, chị cho tiền mua kẹo này.”

Hứa Trạm đỡ đứa bé dậy.

Hôm nay có gì đó khác lạ, không giống mọi khi, thậm chí không chuyện với tôi trước, chẳng lẽ hai người thân thiết sao?

Anh mặc hoodie xám kết hợp áo khoác dài, trông trẻ trung khác thường.

Tôi khẽ hỏi: “Anh từ bao giờ lại quan tâm đến ăn mặc thế?”

“Không phải em bảo câu kéo Điền Hân sao?” Anh ranh mãnh.

Nghĩ đến vẻ mặt tươi của Điền Hân vừa rồi, tôi bất giác thấy lo lắng, sợ mất chồng thật.

Tôi đi về phía xe chuẩn bị lên xe về nhà.

Nhưng Hứa Trạm nhanh tay mở cửa trước: “Điền Hân, đưa em về nhé?”

Ông chồng lớn tuổi còn giả bộ chàng trai trẻ ga lăng.

Điền Hân vui mừng khôn xiết, cầm váy bước đến trước mặt tôi, hất mặt khiêu khích: “Đi thôi, trai.”

Thấy ta ngồi vào ghế phụ, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Chẳng lẽ để trị thằng em trai ngốc nghếch tôi phải hy sinh cả chồng mình? Dù tôi chính là người bảo Hứa Trạm chơi trò “giả vờ”, trong lòng vẫn thấy bất an.

Tối về nhà, thấy căn nhà tối om.

Nói rồi, quá 12 giờ là không cho về nữa, mà Lục Vũ Xuyên thì không nghe lời chút nào.

Tôi gọi điện: “Bây giờ là 11:50 rồi đấy, đừng về nữa, ở ngoài với bé cưng của cậu đi.”

Nó nhỏ nhẹ trả lời: “Chị ơi, em đang học lớp quản trị kinh doanh của thầy giáo, hôm nay ở lại nhà thầy.”

“Cái gì? Còn học cách không về nhà luôn hả?” Tôi định ra ngoài tìm nó.

“Chị à, đây là thầy chị từng giới thiệu cho em học đó, nhớ chuyển 1.000 học phí cho thầy nhé.”

Cái thằng nhóc này, sáng thì đưa tiền cho bé cưng, chiều lại bỗng chăm học? Tôi không tin, trừ khi nó bỏ cái não đương!

“Tại sao không đi chơi với ?” Tôi hỏi tiếp.

“Cô ấy dạo này bận, mấy hôm nay không liên lạc. Hôm nay ấy còn mượn em hơn một vạn, vừa mới chuyển lại rồi.” Nó với vẻ thành thật.

Con bé kia có thể mượn tiền xong lại trả?

Sáng hôm sau, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.

Chồng tôi không về nhà cả đêm.

Tôi cố ý chuyển học phí cho thầy, tiện hỏi thăm, thầy gửi luôn ảnh chụp Lục Vũ Xuyên đang ngủ, chứng minh tối qua nó không ở cùng Điền Hân.

Vậy thì Hứa Trạm đêm qua đã gì?

“Chào buổi sáng, thay cả vest mới, hôm qua vui lắm nhỉ?” Tôi ngồi trên sofa, cố gắng kìm nén giận dữ.

“Cũng bình thường thôi.” Anh ấy còn không nhịn mỉm?

“Tối qua… ở cùng Điền Hân à?”

“Đúng .” Anh trả lời thẳng thắn.

Tim tôi chùng xuống, linh cảm không lành.

“Vậy… hai người đã phát triển đến mức nào rồi?” Tôi không nhịn hỏi.

Anh lấy điện thoại, mở đoạn video.

Là cảnh trong xe tối qua Điền Hân lời khiêu khích với Hứa Trạm, ấy chỉ trả lời bâng quơ.

Chắc thấy Hứa Trạm không từ chối rõ ràng, ta liền mạnh dạn hơn.

Cô ta ngồi thẳng, từ từ cởi áo khoác, ghé sát bên tai , kéo nhẹ cà vạt: “Dừng xe đi, trai.”

Hứa Trạm cũng chiều theo, dừng xe bên lề đường.

Đoạn video dừng ở đó.

“Vậy đủ để trị cái não đương của thằng em chưa?” Anh hỏi.

“Anh biết rõ ta đang dụ dỗ , sao không từ chối?” Tôi đẩy điện thoại ra, hỏi lại.

Anh kéo cà vạt, nhún vai: “Người đẹp tự dâng đến, tại sao phải từ chối? Em không tức giận đấy chứ?”

“Tôi không tức giận.” Nói xong, tôi thay giày, đóng sầm cửa bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...