Chị Dâu Giả Nghèo [...] – Chương 5

“Đừng cãi nhau nữa, trưởng phòng cũng đâu có gì, đừng giận mà.”

“Đúng , đồng nghiệp với nhau mà.”

Cô ta đảo mắt, nghĩ ra kế trả đũa tôi.

“Lần trước đi ăn, chị mời tôi mà, cuối cùng lại để tôi thanh toán một mình, chị có ý gì?”

“Khi nào tôi mời ?” Tôi thật sự thấy vô lý.

“Cô hỏi Tiểu Vương với Tiểu Lệ đi, chị đã rồi mà.”

Chính là hai đồng nghiệp hôm trước đi ăn cùng.

Tôi lười đôi co, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, không thèm tính toán.

“Nếu thích ăn thì tôi mời, lần sau đừng có đi xin xỏ khắp nơi nữa.”

Tôi biết câu này nghe khó chịu, ta chắc chắn định phản công, nên tôi chuyển chủ đề sang Hứa Trạm.

“Nhưng tôi ra ngoài chẳng bao giờ mang tiền, hay là để chồng tôi trả nhé?”

Cô ta lập tức tươi đồng ý: “Được thôi, chị.”

Chẳng bao lâu, Hứa Trạm gửi cho tôi ảnh chụp màn hình đoạn chat.

“Cô này bị điên à? Cô ta chẳng phải đã moi của em trai em một bữa rồi sao?”

“Không sao, cứ để ta lấy.”

Sau khi nhận tiền, ta mua cho cả văn phòng mấy gói snack rẻ tiền, khoảng 3 tệ một gói.

“Hôm nay có một lớn tuổi tặng tôi ít đồ ăn vặt, tôi sợ béo nên cho mọi người ăn hết nhé!”

Tôi cúi đầu, nghĩ thầm: “Chú lớn tuổi” mà ta là Hứa Trạm?

Cô ta đúng là giỏi tự luyến mà!

Nghe ta gọi điện cho em tôi, không cần đến đón, chắc hai người cãi nhau rồi.

Sau cuộc gọi, ta quay sang hỏi tôi tối nay về bằng gì.

Tôi không biết ta định giở trò gì, chỉ : “Chồng tôi sẽ đến đón.”

Tan , xe của Hứa Trạm đỗ trước công ty đúng giờ.

Chưa kịp bước ra, tôi đã thấy một bóng dáng lướt qua bên cạnh.

“Chú ơi, lâu rồi không gặp nha~”

Cô ta vừa vừa chỉnh tóc mái, nghiêng người, ra vẻ đáng trước mặt chồng tôi.

Hứa Trạm bị ta cho hoảng sợ, mặt trắng bệch.

Tôi hiểu ngay – ta thực sự để ý đến chồng tôi rồi.

Xe Hứa Trạm đắt hơn xe em tôi cả triệu, nếu đã muốn moi tiền thì thà nhắm vào người nhiều tiền hơn còn hơn.

Hơn nữa, Hứa Trạm vừa đẹp trai, vóc dáng chuẩn soái ca, mặc vest lịch lãm đúng chuẩn tổng tài.

Đặc biệt là ấy đang quản lý toàn bộ việc kinh doanh của tôi, tài lực ở H thị cũng thuộc hàng có tiếng.

“Tiền đã nhận rồi chứ?”

“Dạ nhận rồi ạ, ơi, thật ngại quá, em chỉ giỡn với chị thôi, không ngờ chị ấy lại tưởng thật.”

Câu của ta như biến tôi thành kẻ kiếm chuyện vô lý.

Về đến xe, tôi với Hứa Trạm:

“Cô bé đó rõ ràng thích rồi, hay là chúng ta tương kế tựu kế?”

Hứa Trạm mỉm , cả hai chúng tôi ngầm hiểu.

7

thế, dù sao nó cũng là em trai ruột của tôi, chị thì tôi vẫn phải quan tâm đến nó.

Chớp mắt đã gần 12 giờ đêm rồi, mà nó vẫn chưa về nhà.

Chắc chắn đang quấn quít với cái “bé cưng” kia thôi.

Lúc này, Hứa Trạm cầm điện thoại đi đến.

“Em xem này, ta lại nhắn tin cho .”

[Tạm biệt đại ca, ngủ ngon nhé.] Kèm theo một hình dễ thương.

Hứa Trạm cau mày bất lực: “Loại người này giữ lại gì? Xóa quách đi cho xong.”

“Đừng vội, em vẫn còn việc phải xử lý với ta.”

Tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin cho ta một cách hờ hững.

[Đại ca còn phải việc, không như bọn trẻ tụi em nghỉ sớm .]

[Chị Vũ Xuyên không giúp à? Nếu là em, chắc chắn em sẽ giúp vì thấy cực khổ việc muộn.]

Cách chuyện đầy ý đồ, đúng là muốn không ít thứ.

Một bên thì xúi em tôi mua nhà, mua xe, một bên thì khơi gợi giữa tôi và chồng.

Hôm sau, tôi vừa đến công ty đã thấy ta không có mặt.

Hỏi thăm thì biết đang bị mắng trong phòng việc.

“Cô tự xem đi, viết cái gì đây? Đây là đạo văn trắng trợn đấy!” Trưởng phòng tức giận ném mấy tờ giấy ra khỏi phòng.

Tôi thầm khoái chí, đáng đời, cho ta dám sai khiến tôi.

“Cô việc không?”

CHƯƠNG 6 TIẾP:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...