Nhìn thấy tôi không đồng ý, nó hơi cúi đầu, lặng lẽ nghịch điện thoại.
Chắc là đang nhắn tin báo cáo với “bé cưng” của nó.
Bó hoa hồng bị nó tiện tay đặt xuống bàn, cúi gằm mặt rồi lặng lẽ đi về phòng.
5
Tan , chồng tôi – Hứa Trạm – đến đón tôi dưới công ty để cùng đi ăn tối.
“Ôi, chẳng phải là chị của Lục Vũ Xuyên đây sao?”
Là Điền Hân, bên cạnh còn có hai cùng phòng.
Tôi liền với hai ấy: “Cùng đi ăn nhé.”
Cố phớt lờ Điền Hân.
Không ngờ ta vẫn mặt dày ngồi xuống.
“Nơi này mỗi suất ăn đến 100 tệ lận, chắc hai em không đủ tiền đâu nhỉ? Về đi, tôi với chị Vũ Xuyên có chuyện muốn .”
Cô ta đặt túi xách và áo khoác chiếm trọn ghế, khiến mấy bé không còn chỗ ngồi, chỉ đành gượng rồi bỏ đi.
“Chị ơi, đây là rể à!”
Cô ta kéo áo xuống, cố để lộ nội y trước mặt tôi và Hứa Trạm.
Thấy Hứa Trạm không để ý, ta lại giở trò.
“Em chỉ ăn món này chọn là !”
Khi đưa thực đơn cho phục vụ, tay ta cố nghiêng, rơi xuống dưới chân Hứa Trạm.
Phục vụ định nhặt thì bị ta trừng mắt lườm, tự mình cúi xuống vừa liếc vừa sán lại gần chân Hứa Trạm.
Mò mẫm mãi vẫn không nhặt , cố ý cọ cọ vào ống quần của .
Tôi và Hứa Trạm ngồi trên ta diễn trò mà buồn .
Nhìn bộ dạng đáng thương của ta, Hứa Trạm đành nhặt thực đơn lên.
“Cảm ơn rể nha, nghề gì ? Nhìn da chị đẹp thế chắc nhà giàu lắm nhỉ.”
“Cũng bình thường thôi, tự do tài chính mà.”
Câu ngắn gọn của Hứa Trạm khiến ta lập tức hứng thú.
“Vậy sau này chúng ta phải giao lưu nhiều hơn nhé, em cùng công ty với chị đấy.”
Nói rồi ta chìa điện thoại ra để Hứa Trạm quét mã WeChat.
Tôi thầm, chồng tôi là ông chủ trị giá hàng tỷ, có chuyện gì cần giao lưu với một bé vừa tốt nghiệp đại học như ta chứ?
Nhưng muốn lật mặt ta thì cũng phải bỏ chút công sức.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Hứa Trạm, đành miễn cưỡng mở WeChat.
“Cậu em trai lái siêu xe hôm qua đâu rồi? Sao không cùng ăn luôn?” Tôi cố ý nhắc.
“Anh ấy hả, đang ở cửa hàng xe bên kia mua xe cho em.” Cô ta kiêu ngạo.
“Ui chà, bọn trẻ bây giờ thật giàu có.” Tôi giả vờ trầm trồ.
Cô ta càng đắc ý: “Đương nhiên, ấy còn sẽ đứng tên xe cho em nữa cơ.”
Tôi và chồng nhau, không gì.
Cô ta càng càng hăng: “Bạn trai em em lắm, luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho em, còn nhà có công ty, sau này có thể cho em tổng giám đốc gì đó nữa cơ.”
Nghe xong, tôi và Hứa Trạm suýt phun cả miếng cơm trong miệng.
Cô ta tổng giám đốc thì chồng tôi gì? Đúng là diễn trò mà không biết xấu hổ.
Hứa Trạm chẳng buồn ăn nữa, chỉ gắp vài miếng rồi kéo tôi rời đi.
Nghĩ đến chuyện ta mới nãy sỉ nhục mấy nhỏ, tôi muốn dạy cho ta một bài học.
“Chỉ tính phần tiền bọn mình ăn thôi.”
“Nhưng hai ấy cùng công ty với em, như có không?” Hứa Trạm hơi do dự.
“Cô ta dùng sữa rửa mặt 500 tệ lau sàn cơ mà, thiếu tiền chắc?” Tôi cố mỉa mai.
Tối về đến nhà, tôi bất ngờ thấy em trai đang ở nhà.
“Này, hôm nay sao không đi đâu ?” Hứa Trạm nhận ra nó có vẻ không vui.
“Chị ơi, tiền tiêu vặt chị cho ít quá, em muốn mua xe cho mà không đủ, hay là chị cho em mượn một cái xe đi?”
Đúng là thằng em vong ân bội nghĩa, suốt ngày chỉ biết xin tiền để bù đắp cho bé cưng của nó.
Cô ta đúng là có dã tâm, hôm qua đòi nhà, giờ thấy nhà không lại đòi xe.
Nói thật, tôi đối với nó không tệ, có gì ngon đều dành cho nó, nó cứ mù quáng vì .
“Em không quan tâm đâu, em thích Điền Hân, chị nhất định phải giúp em, không thì em sẽ sống độc cả đời!” Nó chống nạnh hăm dọa.
Tôi định mắng nó thì điện thoại nó vang lên.
“Lục Vũ Xuyên! Cậu đang ở đâu! Mau đến tìm tôi!” Giọng bên kia giận dữ.
“Anh ở đâu, bé cưng, tới ngay.”
Nó hí hửng, cúi đầu dạ dạ vâng vâng.
“Em đang ở nhà hàng dưới công ty, đói quá ăn đại vài miếng, mà phục vụ dám đòi em hai ngàn ba? Anh mau qua giúp em phân xử!”
Cô ta đúng là giỏi, giả vờ ngây thơ, thực chất là gọi em tôi đến trả tiền.
Bạn thấy sao?