Chỉ Dẫn Tình Yêu – Chương 5

Tôi và Tống Mộ Vân nhau trong gương.

 

Sau đó ấy xoay tôi lại, đối mặt với ấy.

 

Người đàn ông giơ tay lên, vuốt ve một bên mặt tôi.

 

Khi đã thu hẹp khoảng cách, ấm áp hỏi:

 

“Vẫn chưa công khai à?”

 

Tôi đặt tay lên vai , lưỡng lự.

 

Giọng điệu của Tống Mộ Vân vẫn êm dịu.

 

"Không sao đâu, tôi tôn trọng em"

 

Vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi lại bị đe dọa.

 

Tống Mộ Vân nhẹ nhàng siết chặt tay tôi, tựa như đang chuyện thoải mái.

 

“Cố gắng nhanh lên nhé, không?”

 

"Em không muốn tôi hết kiên nhẫn rồi sử dụng những thứ đó phải không?"

 

Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến những gì mình đã thấy ngày hôm đó.

 

8.

 

Có lẽ là vì tôi và Tống Mộ Vân đi quá lâu nên Đường Đường đã tới tìm chúng tôi.

 

"Anh Mộ Vân?"

 

Tiếng bước chân đang đến gần khiến tôi hoảng sợ.

 

"Em nên gì?"

 

Tôi ngẩng đầu lên Tống Mộ Vân vẫn bình thản và điềm tĩnh.

 

Cuối cùng, ngay trước khi Đường Đường bước vào.

 

Tống Mộ Vân đưa tôi trốn vào một góc khuất gần đó.

 

"Anh Mộ Vân, có ở đó không?"

 

Tôi luôn ý đến hành của Đường Đường để ngăn ta phát hiện ra chúng tôi.

 

Nhưng lúc này Tống Mộ Vân vẫn còn thời gian để .

 

“Cô ấy không có giọng hát hay như .”

 

Tôi không phản ứng.

 

Anh chớp mắt, thì thầm: "Hửm?"

 

"Cô ta gọi tôi là gì?"

 

Tống Mộ Vân chặn tôi vào một góc nhỏ, cụp mắt hỏi tôi.

 

Tôi vô thức trả lời:

 

"Anh Mộ Vân."

 

Anh mỉm , khẽ ngân nga.

 

Sau đó tôi mới nhận ra là ấy cố .

 

Ngọn lửa nhỏ vừa mới nhóm lên đã bị dập tắt một cách khó chịu dưới ánh mắt trìu mến của Tống Mộ Vân.

 

Tôi phải thừa nhận.

 

Tên biến thái thỉnh thoảng hơi điên này quả thực đẹp trai đến ấm lòng.

 

 

Cơn đau nhói không rõ nguồn gốc này khiến Tống Mộ Vân đưa chúng tôi đến cổng trường và rời đi.

 

Tôi vẫn chăm theo hướng ấy rời đi.

 

"Em không thể không trai à?"

 

Giọng mỉa mai của Tống Kỳ khiến tôi tỉnh táo lại.

 

Anh ta kéo cằm tôi, bắt tôi phải thẳng vào ta.

 

"Anh cho em biết, em không thể thích ấy."

 

"Anh ấy đã có người mình thích rồi.”

 

"Dù chưa từng thấy người đó, biết, một con nhỏ bình thường như em không thể so sánh ."

 

Tôi lập tức hất tay ta ra, lấy khăn giấy lau chỗ ta chạm vào.

 

Giọng của Tống Kỳ rất dữ tợn.

 

“Em nghĩ bẩn thỉu à?”

 

“Còn cần phải nữa sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...