Tại buổi triển lãm trong khuôn viên trường ngày hôm đó, Tống Mộ Vân đã đến trường chúng tôi với tư cách là khách mời đặc biệt.
Và tôi người hướng dẫn cho biết rằng Tống Mộ Vân đã chỉ định tôi người hướng dẫn, sẽ theo ấy suốt cả ngày để đưa ra lời giải thích khi di chuyển.
Thật không may, chúng tôi cờ gặp Tống Kỳ và Đường Đường vào buổi trưa.
"Anh, tại sao hướng dẫn viên của là Lâm Nại?"
Tống Mộ Vân hơi ngước mắt lên.
"Có vấn đề?"
Tống Kỳ kỹ không hỏi thêm câu nào.
Sau đó ta : "Đã gần trưa rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."
Đường Đường lên tiếng đúng lúc: "Anh Tống Kỳ, có thể đưa em đi cùng không?"
Cô ta kéo mạnh tay áo ta.
Tống Kỳ cau mày, như muốn từ chối.
Nhưng vừa mở miệng đã liếc tôi đang tránh xa sự việc.
Biểu hiện của tôi không thay đổi.
Nó có liên quan gì đến tôi?
Một giây tiếp theo, Tống Kỳ thay đổi vẻ mặt.
Anh ta khúc khích và : "Được rồi, không có sao cả."
"Có ai phản đối gì không?"
Câu hỏi nhắm thẳng vào tôi và Tống Mộ Vân, ánh mắt ta lại dán chặt vào tôi.
"Gì cũng ."
Nói xong liền lên xe của Tống Mộ Vân.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc Đường Đường trở thành tiểu tam, không ngờ hai người họ thực sự không có điểm mấu chốt*.
*Không đàng hoàng, mập mờ
Nhà hàng có bốn chỗ ngồi.
Đường Đường đi thẳng đến chỗ Tống Kỳ, nở một nụ vô .
"Anh Tống Kỳ, em chỉ quen có mỗi thôi, em có thể ngồi cùng không?"
Tôi thở dài sau khi nghe điều này, có chút xấu hổ.
Tôi không thể ngồi một mình một bàn à?
Khi tôi ngước mắt lên lần nữa, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Tống Kỳ.
Trông ta như một kẻ mất trí, lúc thì ủ rũ, lúc thì thầm.
Tống Kỳ không đồng ý ngay, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Anh ta hất cằm về phía tôi.
"Hỏi ấy."
Tôi cũng lười trả lời, ngồi ngay cạnh Tống Mộ Vân.
7.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chỉ xem Đường Đường biểu diễn trong suốt quá trình.
Cho đến khi, vì chán nản, bàn tay đặt dưới gầm bàn nắm lại.
Tôi ngừng nhai bông cải xanh.
Thậm chí không dám chớp mắt.
Hơi ấm trong lòng bàn tay tôi đến từ Tống Mộ Vân điềm tĩnh bên cạnh.
"Anh Mộ Vân, tay của thật đẹp."
Đường Đường ở đối diện đột nhiên thả thính Tống Mộ Vân, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Tống Mộ Vân dường như không nghe thấy gì, chỉ hạ tay xuống bàn, xòe các đốt ngón tay của tôi ra.
Những ngón tay đan xen với .
Tôi lo lắng đến mức toàn thân cứng đờ.
Đường Đường không nản lòng, tự mình tiếp tục.
"Trông giống như bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm. Anh có thể chơi piano không?"
Tống Mộ Vân hiếm có liếc ta.
"Chơi nó."
Anh khinh thường thêm: “Ba lần.”
"Ừm!"
Tôi ho ngay lập tức vì bị nghẹn bông cải xanh.
(Bả ho vì lúc abc ổng cũng hệt á)
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của ba người còn lại trong bàn đều tập trung vào tôi.
Tống Mộ Vân rót cho tôi một cốc nước nóng bằng tay còn lại.
"Cảm ơn cảm ơn..."
Tôi tận dụng cơ hội để thoát ra và uống nước.
Tống Kỳ cau mày khi thấy điều này: "Không biết có nên chậm lại không?"
Tôi không có thời gian quan tâm đến ta nên xin phép vào phòng vệ sinh để giải tỏa.
Nhưng vừa tới bồn rửa mặt, tôi đã bị người đi theo ôm vào lòng.
"Tôi đã không gặp em trong một tuần."
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào cổ tôi.
Tôi mình trong gương, bất lực và đỏ mặt.
"Sẽ có người tới..."
"Sẽ không."
Bạn thấy sao?