Chỉ Dẫn Tình Yêu – Chương 10

Âm thanh theo dòng chảy truyền vào tai Tống Kỳ.

 

"Ai đang ?"

 

Anh ta gầm lên ngay lập tức.

 

"Lâm Nại! Em đang ở với ai?!"

 

"Tống Mộ Vân phải không? Anh lập tức đi tìm em!"

 

Tống Mộ Vân mất kiên nhẫn, giật lấy điện thoại của tôi, tắt máy.

 

"Nó thật ồn ào."

 

Tôi gật đầu đồng ý, thay đổi tư thế.

 

Ngồi trên đùi .

 

"Tiếp tục."

 

 Tôi hôn lần nữa.

 

Không ai thèm để ý đến Tống Kỳ.

 

Tất nhiên là ta cũng sẽ không yên đâu.

 

Những ta đã đá, bao gồm cả Đường Đường, sẽ không để ta rời khỏi ngôi trường này.

 

Nhưng thực tế còn kịch tính hơn.

 

Sau khi ông Tống biết sự việc này, ông thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho Tống Kỳ.

 

Ông đang có ý định gửi ta ra nước ngoài.

 

Tuy nhiên, Đường Đường lại mang theo tờ giấy khám thai đến nhà họ Tống.

 

Ông Tống đã mủi lòng.

 

Để Tống Kỳ đưa Đường Đường đến New Zealand nghỉ dưỡng để dưỡng thai.

 

Nhưng Tống Kỳ hình như đã khắc “Hoa tâm*" vào tận xương.

 

Từ gốc: 花心 (huāxīn) Ở Trung Quốc, từ này dùng để ám chỉ những người đàn ông có thói trăng hoa, lăng nhăng. Có người còn rằng dùng từ này vì trong tâm (tim) họ có rất nhiều hoa (chứa nhiều người). 

Câu trên có nghĩa rằng “Cái thói trăng hoa của Tống Kỳ đã ăn sâu vào trong máu”.

 

Đường Đường mang thai 3 tháng, ta lại qua lại với một nữ diễn viên nước ngoài, trở thành chủ đề nóng.

 

Đường Đường sau khi nghe chuyện này, liền tức giận đến mức sảy thai.

 

Ông Tống ở Trung Quốc lần này không gì, ông phớt lờ lời cầu xin của Tống Kỳ, ném ta đến Bắc Phi.

 

Mãi cho đến khi tôi và Tống Mộ Vân kết hôn, tôi mới gặp lại ta.

 

Cựu thái tử gia nhà họ Tống hiện là thổ dân Châu Phi.

 

Nhiều người hắt hủi Tống Kỳ sau lưng ta.

 

"Anh xứng đáng với nó."

 

14.

 

Mặt khác, điểm số của Tống Mộ Vân chắc hẳn phải cực kỳ tốt khi còn đi học.

 

Anh ấy học giỏi ở một mức độ nhất định.

 

“Hôm nay đưa em đi chơi nhé?”

 

Tống Mộ Vân hình như rất quấn người.

 

Anh dành phần lớn thời gian rảnh để ôm tôi.

 

Tôi lắc đầu, nằm uể oải trong vòng tay .

 

"Không có tâm trạng."

 

Tống Mộ Vân không chịu:

 

"Vậy em muốn gì?"

 

Cuối cùng tôi cũng ngồi dậy khỏi vòng tay .

 

"Anh, lại học điều này từ thông tin trong sách à?"

 

Anh khẽ gật đầu.

 

"Đây là trình độ nâng cao, một cách để thăng hoa cảm ."

 

Tôi ôm trán tủm tỉm.

 

"Đừng theo trong sách nữa."

 

"Em chưa bao giờ đồng ý vì những gì học từ trong đó."

 

Tống Mộ Vân nghiêng người hôn tôi, chân thành hỏi.

 

“Vậy phải gì để em thích hơn?”

 

Tôi hôn ấy.

 

“Như này, thỉnh thoảng nhớ hôn em nhé.”

 

Tống Mộ Vân coi những lời vu vơ bình thường của tôi như một kiến thức mới của sách cảm.

 

Rồi đến một ngày, tôi không thể nhịn nữa.

 

Trước khi Tống Mộ Vân tới hôn tôi lần nữa, ấy đã bị tôi bịt miệng.

 

"Thôi đủ rồi!"

 

Tôi chỉ vào khóe miệng bị xước của mình cho ấy xem.

 

"Tống Mộ Vân! Nhìn cho kỹ!"

 

"Anh đó!"

 

Tôi không dám đối phó với ấy nữa, nghiêm túc với .

 

"Khi nhau phải cho nhau cảm thấy thoải mái. Không thể máy móc như !"

 

15.

 

Tống Mộ Vân dường như đã hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích vì lời của tôi.

 

Anh ấy thay đổi trở lại như lúc mới gặp nhau.

 

"Đây có phải là cách giúp cả hai thấy thoải mái không?"

 

Những ngọn đèn trên cao nhấp nháy.

 

Tôi nghiến răng không chịu thừa nhận.

 

Nhưng Tống Mộ Vân có nhiều cách để khiến tôi phải .

 

Anh ấy buộc dây quanh cổ tay tôi và ấy.

 

“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, chứ?”

 

"Anh không thể rời xa em dù chỉ một giây.”

 

Giọng trầm khàn của Tống Mộ Vân lộ ra chút mê hoặc.

 

"Tống...Tống Mộ Vân, là biến thái sao hả..."

 

Người đàn ông thừa nhận với một nụ khúc khích.

 

____

 

Lần đầu tiên thấy Tống Mộ Vân, tôi đã nghĩ đến rất lâu.

 

Vì tôi sợ ấy không thể kiềm chế mặt tối của mình, bắt học người bình thường, theo đuổi tôi một cách ngây thơ và vụng về.

 

Lúc đó tôi mới biết Tống Mộ Vân chính là con nuôi của nhà họ Tống.

 

Anh chưa bao giờ là một người kiêu ngạo, không thể ăn chơi và tiêu sài hoang phí mà không phải lo lắng như Tống Kỳ.

 

Từ một con rối của Tống gia trở thành người nắm quyền lực nhất, mỗi bước đi của đều ẩn chứa nguy hiểm.

 

Phát triển tính cách bất thường không phải là điều ấy mong muốn.

 

Tay chân tôi run lên, tôi vùi mình trong vòng tay của Tống Mộ Vân.

 

"Được rồi, không cần phải giấu mình trước mặt em.”

 

Tôi ngập ngừng :

 

“Nhưng nếu có thể, ..., chúng ta hãy thay đổi từ từ nhé.”

 

Nếu tôi trở nên bất thường trong một thời gian dài, tôi sẽ chết.

 

Tôi không biết là do tôi đã đi sai hướng hay vì tôi không thể theo kịp.

 

May mắn là, sau cuộc trò chuyện hôm đó, tôi đã có một giấc ngủ bình yên.

 

 

Một thời gian sau, hôm nọ, khi tôi đang xem TV chờ Tống Mộ Vân tan , cờ tôi lại xem tin tức thời sự về nhà họ Tống.

 

Sau nhiều năm, lại một lần nữa bị hỏi đến những vấn đề cá nhân.

 

"Hôm nay là ngày mà con thứ hai của nhà họ Triệu, người từng bị đồn có ý muốn kết hôn với đã đính hôn. Người ta rằng vì công khai thừa nhận mình có người theo đuổi khác nên cuộc hôn nhân với ấy đã thất bại."

 

"Xin lỗi, Giám đốc Tống, nghĩ thế nào về điều này?”

 

Tôi lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về Triệu Thiên Kim.

 

Hóa ra ấy đã đính hôn với trúc mã của mình, thừa nhận rằng họ đã nhau 7 năm.

 

Có thể thấy, nếu có một cuộc hôn nhân chính trị, ấy cũng sẽ không bằng lòng.

 

Tống Mộ Vân vẫn trả lời cho có lệ.

 

"Chúc mừng lễ đính hôn."

 

Chỉ là Tống Mộ Vân bây giờ có chút khí chất của một người thành đạt hơn lúc đó.

 

Phóng viên mỉm , tiếp tục phỏng vấn.

 

"Vậy có thể vui lòng trả lời lại, và người theo đuổi trước đây đã kết thúc chưa?"

 

Tống Mộ Vân hiếm khi thẳng vào camera.

 

Lúc này, màn hình dường như biến mất.

 

Tôi và Tống Mộ Vân nhau trong không khí.

 

Tôi nghe thấy giọng dịu dàng của người đàn ông:

 

"Bây giờ em ấy đã là vợ tôi."

 

-Hết-

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...