16
Cố Hoài sững người một chút.
“Ôn Ninh, em nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc. Cố Hoài, dù có tin hay không, đây không phải là kế lùi để tiến, không phải là thủ đoạn để níu kéo. Em đã quyết tâm cắt đứt cảm này.”
“Vì ta sao?”
Tôi quay đầu, chưa kịp hiểu ý:
“Ai?”
“Người mà em đang giấu.”
Cố Hoài hỏi:
“Ôn Ninh, hôm qua em rốt cuộc ở đâu? Ở cùng ai? Em coi là kẻ ngốc để giỡn à?”
“Cố Hoài, hôm qua đi cùng Linh Vãn, em có hỏi câu nào không? Anh có , em có trai, chẳng phải rất công bằng sao?”
Tôi mỉm , Cố Hoài tức đến mặt tái đi. Trên xe, đè tôi lại:
“Công bằng? Anh cho phép chưa?”
Tôi đẩy ra:
“Chính mà, mỗi người đều có cuộc chơi riêng, em không can thiệp vào , cũng không quản em. Sao ? Quan huyện phép đốt lửa, dân thường lại không thắp đèn à?”
Anh ta có lẽ vẫn chắc chắn rằng cảm giữa chúng tôi sâu đậm, rằng dù có tổn thương tôi bao nhiêu, tôi cũng sẽ ở bên cả đời?
Đừng mơ nữa, thời đó qua lâu rồi.
Cố Hoài không thể tin nổi, mắt cũng hơi đỏ, không biết có phải do tức giận hay không, rồi nắm chặt tay tôi:
“A Ninh, là em , là em đang lừa đi.”
“Tôi không lừa . Cố Hoài, tôi đã không còn từ lâu rồi.”
Anh ta đột nhiên mất kiểm soát:
“Giờ đến cả việc dối em cũng không chịu nữa, đúng không? Rốt cuộc là tên đàn ông nào xứng đáng để em đối xử với như ?”
Trong lòng tôi khẽ run, tôi không muốn ra cái tên Chu Kinh Từ vào lúc này. Nhưng ta bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi, giữ chặt tôi lại, rồi ra lệnh cho tài xế:
“Đến biệt thự của phu nhân.”
17
Thật lòng mà , lúc này tâm trạng tôi còn căng thẳng hơn cả lúc chờ kết quả thi đại học, thầm cầu nguyện rằng Chu Kinh Từ đã rời đi trước.
Nhưng khi cửa mở ra, ấy đang cởi trần, đeo vòng cổ, và trên đầu đội tai thỏ ren đen.
“Chủ nhân, ngạc nhiên chưa!”
Nếu là lúc bình thường, tôi đã lao đến ngay rồi, vì thực sự điều này rất hợp với sở thích của tôi. Nhưng bây giờ, tôi xấu hổ đến mức muốn chôn chân xuống đất.
Chu Kinh Từ chỉ khẽ nhướn mày, không chút bối rối:
“Ồ, bị bắt gặp rồi nhỉ. Nhưng mà, Cố tổng, ba người chúng ta, hơi chật chội cho tôi và Ôn Ninh đấy.”
Gần như ngay lập tức, Cố Hoài lao tới giáng một cú .
“Ai cho cậu đụng đến vợ tôi!”
Công bằng mà , dù Cố Hoài chỉ hơn Chu Kinh Từ ba tuổi, thể lực rõ ràng không bằng ấy.
Nhưng kỳ lạ thay, Chu Kinh Từ không tránh, cứng rắn nhận cú đó. Sau đó hừ khẽ, kêu lên.
“Ông Cố, tôi chỉ sự thật, sao ông phải đánh tôi?”
Tôi sững sờ.
Chẳng phải đây là lời đong đưa mà Linh Vãn hôm qua sao?
Nhưng tôi còn chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thấy ấy bị đánh, tôi xót hơn ai hết. Tôi đẩy Cố Hoài ra, chạy đến bên Chu Kinh Từ:
“Bị đánh chỗ nào rồi? Đau không?”
“Vợ ơi, đau chết mất!”
Anh ấy nắm chặt tay tôi, giả bộ đáng thương, lại ra vẻ rộng lượng:
“Không sao đâu, tôi không trách ông Cố, chắc là tâm trạng ông ấy không tốt nên lỡ tay thôi.”
Tôi: “?”
Cố Hoài nghiến răng, định gì với tôi, tôi quay lại , dùng đúng giọng điệu và câu của hôm qua mà đáp trả.
“Cố Hoài, trước đây không phải như thế này. Tại sao giờ lại trở nên bạo lực và độc ác đến ?”
Lúc này, Cố Hoài cuối cùng cũng liên kết những dấu hiệu mà tôi đã không hề che giấu trong suốt thời gian qua, khuôn mặt ấy dần trở nên tái nhợt.
18
Nhưng chuyện vẫn cần phải rõ.
Chu Kinh Từ mặc đồ chỉnh tề, ngồi cạnh tôi, Cố Hoài cau mày:
“Tôi muốn chuyện với vợ tôi, cậu không thể tránh đi sao?”
“Chậc chậc, Cố tiên sinh, trong lòng còn không rõ ai mới là chồng của ấy sao?”
Cố Hoài tức đến sôi máu, gần như nghiến chặt răng.
“Chúng tôi còn chưa ly hôn, cậu Chu cam tâm người thứ ba, bố mẹ cậu có biết không?”
“Hả?”
Chu Kinh Từ bật :
“Anh sao lại giống như học sinh tiểu học thế? Cãi nhau không thắng nên lôi phụ huynh vào chứ.”
“Cậu không biết xấu hổ à?”
Cố Hoài giận dữ, Chu Kinh Từ đáp:
“Nếu tôi biết xấu hổ, thì tôi đã không vì mà người thứ ba rồi.”
Lời thẳng thắn, cũng khá thô lỗ.
Tôi khẽ nhích lại gần , thì thầm.
“Nói nhỏ chút, chẳng có gì đáng tự hào đâu.”
Anh “ồ” một tiếng, rồi Cố Hoài:
“Anh khi nào có thời gian thì ly hôn đi.”
Quả là quay ngược thế nhanh chóng.
Cố Hoài đỏ bừng cả mặt.
“Chu Kinh Từ, đừng tưởng dựa vào gia đình quyền thế thì có thể tùy ý càn.”
“À, nhắc mới nhớ, tôi suýt quên mất là tôi còn có nhà họ Chu. Để tôi lại.”
Tôi: “?”
Chu Kinh Từ nghiêm mặt, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn:
“Cố Hoài, tôi cho ba ngày để ly hôn với Ôn Ninh, nếu không nhà họ Chu có đủ cách khiến nhà họ Cố sản.”
Cố Hoài mở miệng không thốt ra lời nào. Chu Kinh Từ lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn từ đâu đó, đặt thẳng trước mặt ta.
“Ký đi, lòng kiên nhẫn của người thứ ba như tôi không nhiều đâu.”
19
Cố Hoài không ký, vì lúc đó mẹ tôi gọi điện. Mẹ ba tôi đột ngột ngã bệnh, bảo chúng tôi về nhà một chuyến. Chu Kinh Từ muốn đi cùng, tôi bảo ở lại, chuyện này tôi tự xử lý .
“Được.”
“Nhưng có gì nhất định phải với , luôn ở đây.”
“Ừ.”
“Hôn một cái rồi đi.”
Cố Hoài không chịu nổi nữa:
“Hai người coi tôi như người chết à!”
Tôi lườm ta.
Trong thang máy, Cố Hoài lên tiếng:
“Ôn Ninh, tôi sẽ không ly hôn đâu. Tôi đã chia tay Linh Vãn rồi, em cũng nên dứt khoát với Chu Kinh Từ đi. Chúng ta từ nay về sau sống tốt với nhau.”
Tôi bật :
“Anh bỏ ta không?”
“Bỏ .” – Anh ta đáp ngay.
Đúng lúc thang máy mở, tôi nhướng mày:
“Tốt, gọi cho ta ngay đi, là cắt đứt.”
Anh ta lại đột nhiên im lặng.
“Cố Hoài, thấy không, chỉ là kẻ tham lam, muốn cả hai.”
Anh ta vội giải thích.
“Ôn Ninh, cho chút thời gian để giải quyết. Được không? Chúng ta đã có bao nhiêu kỷ niệm đẹp, em nỡ lòng nào ly hôn sao?”
“Chính vì tôi muốn giữ chút thể diện nên mới không khởi kiện ly hôn.”
Cố Hoài cứng người, sau đó bắt đầu ăn năn.
“Anh thề, từ nay về sau trong mắt chỉ có em, sẽ không chơi bời nữa.”
Tôi lặng lẽ .
“Mối thanh mai trúc mã hơn mười năm, chỉ có mình em là vợ, em tin đi, sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Lúc này điện thoại của Cố Hoài reo lên, là cuộc gọi từ Linh Vãn. Anh ta xuống, nhíu mày một chút, rồi vẫn nghe máy. Giọng phát ra không phải của Linh Vãn mà là của một trẻ:
“Cố tổng, tin nóng chưa bị gỡ, Vãn Vãn bị chửi mãi, còn có người tạt sơn vào nhà ấy! Bây giờ ấy bị ép lên sân thượng đòi tự tử, mau đến đi!”
“Gửi địa chỉ qua cho tôi!”
Cố Hoài gần như không hề chần chừ, lập tức cúp máy và rời đi.
20
Trở về nhà, mọi người đều đã có mặt.
Ba tôi – người bị là đang bệnh – vẫn khỏe mạnh bình thường.
Vừa thấy tôi xuất hiện, ông ấy giáng ngay một cái tát, tôi né .
“Đồ mất dạy! Mày còn dám tránh! Mẹ chồng mày gọi điện mày đòi ly hôn, sao, cánh cứng rồi không biết mình mang họ gì nữa hả? Rời nhà họ Cố, ai còn muốn một người phụ nữ đã ly hôn như mày?”
Mẹ tôi cũng hùa theo:
“Đàn ông mà, chỉ cần về nhà là , có chuyện gì to tát đâu, đáng để ầm lên thế này à?”
Tôi siết chặt tay.
“Có đáng, tôi nhất định phải ly hôn.”
Ba tôi tức giận, ngực phập phồng:
“Mày mơ đi! Nếu mày dám ly hôn, nhà họ Ôn sẽ từ mày! Dù có chết cũng phải chết ở nhà họ Cố!”
Cảm bùng nổ vào giây phút ấy.
“Tốt thôi, thì cắt đứt quan hệ đi.”
“Mày gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Tôi nhếch môi:
“Em trai thì không có năng lực vẫn hưởng quyền thừa kế, còn tôi chỉ có thể dựa vào liên hôn để mang tiền về cho nhà họ Ôn. Em thì vô tư những gì mình muốn, đương các người cưng như trứng, sợ nó bị tổn thương. Các người không tôi thì thôi, tôi không phải công cụ để các người bán đi đổi lấy vinh hoa. Cuộc hôn nhân này, tôi sẽ ly hôn, cái gia đình này, tôi cũng có thể bỏ.”
Nói đến cuối cùng, tôi không kìm mà rơi nước mắt.
Con nhà người khác chịu uất ức còn có gia đình bênh vực, còn tôi thì sao, phía sau tôi chẳng có ai. Tôi từng không đủ nhẫn tâm, vì nghĩ rằng họ đã cho tôi sự sống, và vì…. tôi vẫn còn chút ảo tưởng, mong chờ rằng họ cũng có thể chia cho tôi một chút thương như dành cho em trai và em , dù chỉ một chút thôi, họ không .
Nếu họ không dành cho tôi chút nghĩ nào, thì tôi cũng không cần nữa. Từ nay trở đi, tôi sẽ tự thương bản thân mình.
“Khuôn phép của mày đâu rồi!”
Ba tôi cầm cây gậy golf định đánh tôi, bỗng một bàn tay giữ ba tôi lại.
Là Chu Kinh Từ.
Tôi ngạc nhiên:
“Sao lại đến đây?”
Anh :
“Đến để chống lưng cho em.”
Nước mắt tôi càng tuôn trào dữ dội hơn.
Anh đứng chắn trước mặt tôi:
“Đây là lần đầu tôi thấy cha mẹ hút máu con mình đấy. Chẳng phải muốn cắt đứt quan hệ sao? Tôi đến chứng đây. Vừa rồi tôi đã ghi âm lại, tìm thời gian, chúng ta đi công chứng. À, quên giới thiệu, tôi là Chu Kinh Từ, chắc các người đã nghe qua tên tôi. Từ giờ trở đi, Ôn Ninh không còn là con các người nữa. Yên tâm, khi chúng tôi kết hôn, tôi cũng sẽ không mời các người đâu.”
Bạn thấy sao?