Trong văn phòng —
Một đám người ngoại trừ mặt rửa sạch, quần áo trên người đều rất bẩn thỉu, cũng không còn cách nào khác chỉ có thể chịu đựng đến chiều, bởi vì hôm nay Đường Vực tới, quan trọng là cùng các vị lãnh đạo bên phía quân đội triển khai cuộc họp.
Vương Quốc Dương cùng mấy vị lãnh đạo đi vào văn phòng, mọi người đều đứng lên lần lượt chào hỏi. Vương Quốc Dương vỗ vai Đường Hải Trình, nhân lúc ấy ngồi xuống, vừa vừa mấy người trong đoàn phim: “Hôm nay cảm giác thế nào?”
Đường Vực mỉm : “Rất kích thích.”
Vương Quốc Dương ngồi xuống: “Hôm nay các vị chỉ trải nghiệm một phần rất nhỏ, trước đó có qua có thể sắp xếp cho các vị đến ở trong quân khu, tôi đã cho người sắp xếp. Trác Phong, chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lục Trác Phong kéo cái ghế, ngồi xuống: “Có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
Chuyện này là do Đường Vực ra mặt giao thiệp, ta nghĩ tới chuyện vừa rồi Lục Trác Phong chở Minh Chúc vượt một hàng dài các chướng ngại vật thì có chút hối hận. Nếu thật sự sắp xếp tất cả mọi người vào ở trong quân khu, thì chẳng khác nào dâng Minh Chúc cho địch? Nhưng tất cả đã thu xếp xong, cũng không tiện thay đổi ý kiến, chỉ có thể : “Trong quân khu đều là đàn ông con trai, nếu phụ nữ cảm thấy không tiện thì cũng có thể về nhà mỗi ngày.”
Minh Chúc về phía Đường Vực, nhàn nhạt lên tiếng: “Đường tổng, nam nữ bình đẳng chứ.”
Đường Vực: …..
Đường Hinh cũng : “Đúng , không xem thường phụ nữ chúng tôi, vừa rồi không ai vượt qua Minh Chúc bay vọt qua chướng ngại vật cao nhất đâu.”
Lục Trác Phong liếc Đường Vực, lãnh đạm : “Chuyện lo lắng sẽ không xảy ra đâu.” Anh sẽ không đời nào để Minh Chúc chịu thiệt thòi trên chính địa bàn của mình, Đường Vực đương nhiên là lo lắng dư thừa.
Đường Vực nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu biết tôi đang lo lắng cái gì?”
Lục Trác Phong thẳng , như không : “Cũng đại khái đi.”
Do đang có cấp trên ở đây, hai người cũng không huỵch toẹt tất cả, lại biết rõ lòng dạ của nhau. Đường Vực thích Minh Chúc, sợ Minh Chúc đến quân khu cùng Lục Trác Phong sớm chiều ở chung, nảy sinh cảm, Lục Trác Phong sao không hiểu cho ?
Vương Quốc Dương về phía Đường Vực, : “Có có nơi nào an toàn hơn quân khu sao? Nơi này mọi người đều là quân nhân Trung Hoa, sứ mệnh bảo vệ quốc gia, sao có thể bắt nạt mấy ?”
Đường Vực ho khan, vội : “Ý tôi không phải như .”
Tất cả mọi người đã không có ý kiến, chuyện này cứ như mà tiến hành, Khương đạo lại cùng mấy người lãnh đạo bên quân đội đã thống nhất một số vấn đề. Họ xác định đem nhiệm vụ chống khủng bố cứu viện ở nước ngoài bốn năm trước Đường Hải Trình chỉ huy cải biên vào phim ảnh, tham gia hành cùng Đường Hải Trình lần đó còn có Lục Trác Phong cũng phải phối hợp phỏng vấn cùng với chỉ đạo quân sự.
Đường Hải Trình biểu hiện không thành vấn đề, dù sao muốn bộ phim này chính là Đài truyền hình điện ảnh Tập Duệ, Đường Vực ra hạng mục, lại có sự ủng hộ của cấp trên, ông có lý lại không không tham dự. Vương Quốc Dương thấy Lục Trác Phong ngồi im không lên tiếng, về phía : “Thế nào? Lại không vui sao?”
Minh Chúc là đang cúi đầu ghi bút ký, bỗng nhiên ngẩng đầu, về phía Lục Trác Phong, ánh mắt hai người chạm nhau, cúi đầu : “Không dám.”
Vương Quốc Dương hài lòng , lại dặn dò thêm vài câu rồi để mọi người giải tán.
Minh Chúc ngơ ngác theo Lục Trác Phong, cho đến khi Đường Hinh gọi mình, mới phục hồi tinh thần trở lại, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Đường Hinh vẻ mặt hốt hoảng, cúi đầu hỏi: “Sao ?”
Minh Chúc đem đồ đạc thu dọn vào trong túi, lắc đầu: “Không có gì.”
Chỉ là có suy đoán một số chuyện, cũng không biết có đúng hay không.
Tại phòng họp trên lầu hai, đã đến giờ cơm trưa, mọi người cùng nhau đi đến nhà ăn, Lục Trác Phong cùng Đường Hải Trình đi ở phía sau, hai người cũng đã bẵng đi một khoảng thời gian không gặp, lúc này cũng không việc gì vội, đứng ở hành lang ôn lại chuyện cũ.
Đường Hải Trình đốt điếu thuốc về phía dưới lầu, ánh mắt mắt rơi vào trên người Minh Chúc, hỏi Lục Trác Phong: “Cô tên là Minh Chúc kia, tôi nhớ trước kia Từ Duệ có thích một cũng có tên gọi này, là cùng một người sao?”
Trước đó lúc Đường Vực giới thiệu, lập tức nhớ tên gọi này, trước kia Từ Duệ còn ở trong đội của cũng từng qua cái tên này, tên gọi này cũng thật đặc biệt, lập tức nhớ kĩ.
Chỉ là không quá chắc chắc có phải là cùng một người hay không.
Lục Trác Phong cũng đốt điếu thuốc, châm lửa rít một hơi: “Vâng, là cùng một người.”
Đường Hải Trình nhíu mày: “Kì lạ, tôi nhớ rõ rãng là chưa từng gặp qua kia nha, ảnh chụp cũng chưa từng thấy, thế mà luôn cảm thấy có chút quen mắt.”
Lục Trác Phong dừng hút thuốc, xuống dưới lầu, Đường Vực đi phía ngoài bên cạnh Minh Chúc, hai người đang cúi đầu chuyện gì đó, kia nghiêng đầu với ta. Anh không mở mắt, lại rầu rĩ rít một ngụm khói, có chút hững hờ : “Có lẽ đã thấy hình ở đâu đó?”
Tháng 5 năm 2013, trước khi xuất phát đi nhiệm vụ ở nước ngoài, Lục Trác Phong đã thu dọn xong trang thiết bị cùng hành lý, ngồi ở bậc cửa lấy điện thoại di ra ấn mở album ảnh. Điện thoại di của hình chụp không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm tấm, trong đó hết bốn tấm là ảnh mặc định của hệ thống, còn lại tấm hình duy nhất kia, chính là hình chụp Minh Chúc.
Hình chụp là do chụp lén mới có .
Cô nhỏ trong hình đang cúi đầu cắt bò bít tết, áo lông trắng, tóc đen mượt phủ bên ngoài áo khoác, bộ dáng mềm mại như nước, chỉ thôi đã cảm thấy tâm, khó nhịn phải suy nghĩ sâu xa.
Lần đó có thể xem như là lần đầu tiên cũng là duy nhất hai người đường đường chính chính hẹn hò.
Anh nghỉ phép, còn cố ý mặc đẹp một chút, đợi đón ở cổng trường học, lại còn đặc biệt gọi điện thoại dặn dò : “Hôm nay trời lạnh lắm, đừng mặc đồ lộ chân.” Anh lo nhỏ thích cái đẹp, thời trang phang thời tiết mặc sườn xám ra đường.
Minh Chúc: ……
Cô vốn không có ý định mặc sườn xám, đầu tháng tư ở thành Bắc nhiệt độ bên ngoài còn thấp, cũng biết lạnh đó chứ.
“Em biết rồi…”
Minh Chúc vội vội vàng vàng thay quần áo, chạy đến cổng tây của trường, Lục Trác Phong đã đợi hai mươi phút, đỏ mặt xin lỗi: “Em đến muộn….”
Lục Trác Phong xoa xoa đầu , thành tiếng mang vẻ chiều: “Không sao, muốn ăn cái gì?”
“Ăn bò bít tết không? Đã lâu lắm rồi em không ăn.”
“Được.”
Nhà hàng cũng do Minh Chúc chọn, ở gần trường học của , trang trí cũng không tệ, giá cả phải chăng, một phần bò bít tết không đến một trăm tệ, sợ Lục Trác Phong ăn không đủ no, còn cố gọi thêm một phần mỳ ý. Mỳ ý gọi sau nên lên chậm, Lục Trác Phong đã ăn xong phần bò bít tết còn chưa thấy đâu, Minh Chúc vẫn đang cẩn thận cắt bò bít tết thành từng khối nhỏ, có vẻ rất hưởng thụ quá trình kia, khoé môi cong lên , chăm một lúc lâu, rồi lại lấy điện thoại di từ trong túi ra.
Minh Chúc cắt xong phần bò, ngẩng đầu vừa đúng lúc thấy bỏ điện thoại di xuống, sờ sờ mặt, giọng không chắc chắn hỏi: “Anh vừa chụp lén em có đúng không?”
Lục Trác Phong nhét điện thoại vào túi, dựa lưng lên ghế, nhẹ lấy lòng : “Không có.”
Nói dối không chớp mắt.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, lại quyết định tin lời .
Sau khi ăn cơm xong, hai người lại đi xem phim.
Là một bộ phim nghệ thuật, cũng do Minh Chúc chọn, thật ra cũng không thích coi loại phim này, trong lòng mặc định hôm nay là ngày hai người hẹn hò, hẹn hò thì phải xem phim nghệ thuật hoặc phim cảm mới đúng.
Trong rạp phim ánh sáng lờ mờ, cúi đầu bàn tay đang thoải mái để trên đầu gối một lúc lâu, rất nhiều lần, cho đến khi phim chỉ còn có mười phút cuối rút cục cũng có can đảm, cẩn thận từng li từng tí đan tay mình vào tay .
Lục Trác Phong sửng sốt trong giây lát, lật tay lại, đem bàn tay mềm mại của nắm chặt trong tay mình.
Minh Chúc ngẩng đầu , mặt đỏ như gấc, Lục Trác Phong mở to mắt xem , đáy mắt ẩn chứa ý đến là vui vẻ, ngượng ngùng cúi đầu.
Ngón tay cái của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay , mang theo một chút ngứa ngáy, ngứa vào tận trong lòng .
Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, hai bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy nhau.
—-
Tấm hình kia vẫn luôn lưu lại trong điện thoại di , có cơ hội liền đem ra xem.
Trước khi lên máy bay trực thăng đi nhiệm vụ.
Lần đó lúc Đường Hải Trình đến thu điện thoại di , không quá ý đến xung quanh, cho đến khi giọng của Đường Hải Trình vang trên đỉnh đầu bất ngờ buông câu hỏi: “Cô này là ai ?”
Lục Trác Phong lập tức buông điện thoại xuống, mặt không đổi sắc dối: “Không biết, tải trên mạng xuống thôi.”
Đường Hải Trình với vẻ không dám tin, đầu mày nhíu lại, sau đó vồ vồ vai : “Kiềm chế một chút, bớt xài điện thoại, cũng bớt lên web đi, cẩn thận điện thoại bị dính virus.” Nói xong thì lấy điện thoại đem đi.
Lục Trác Phong lơ ngơ không hiểu kịp, một lát sau mới có phản ứng ….
Đội trưởng sẽ không nghĩ là ảnh chụp chuyện gì khác đó chứ?
———-
Đường Hải Trình còn nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, ta cũng không để tâm nhiều, thành tiếng: “Chắc , có khả năng gặp ở đâu đó từ thằng nhóc Đường Vực kia cũng nên.”
Lục Trác Phong sặc khói thuốc, quay đầu lại , giọng có vẻ không thể tin: “Đường Vực cũng chụp lén người khác sao?”
Đường Hải Trình vẩy vẩy tay: “Không có đâu, ý tôi là ảnh chụp nhóm hay gì đó.”
Lục Trác Phong bóp điếu thuốc lá, cũng không hỏi lại: “Đi ăn cơm thôi, đợi lát nữa chắc nhà ăn cũng hết cơm mất.”
Lúc bọn họ đến nhà ăn, thì đoàn phim vừa ăn xong.
Mọi người ai ai cũng bẩn thỉu, buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng, đang chuẩn bị về sớm một bữa, Khương đạo về phía Đường Vực: “Đường tổng, lát nữa tôi có việc bận, xe của cậu thuận đường có thể chở các ấy về không?”
Đường Vực : “Không thành vấn đề.”
Khương đạo lái một chiếc xe đi về trước.
Minh Chúc và Đường Hinh ban đầu muốn chen lên xe của Đỗ Hồng, bỗng nhiên Đường Vực gọi giật lại: “Minh Chúc, Đường Hinh, hai người lên xe của tôi đi, bên kia không nhiều chỗ ngồi như đâu.”
Đường Hinh bên kia cũng đã chật, nên cùng Minh Chúc đi qua xe của Đường Vực.
Hai người ngồi vào ghế sau, còn có một biên kịch nam cũng không chen bên kia đành phải qua đây, ngồi vào ghế phụ lái, Đường Hải Trình thì ở lại quân khu vì còn công việc.
Xe chạy vào nội thành, Đường Vực đưa mắt xem kính chiếu hậu Minh Chúc, một tay vịn vô lăng, hờ hững hỏi: “Minh Chúc, trước đây em có quen biết Lục đội sao?”
Minh Chúc ra ngoài cửa sổ: “Vâng.”
Đường Vực mím chặt môi, đừng cái gì mà cảm bè trai , kịch bản máu chó cũ không rủ cũng tới cũng có thể xảy ra.
——
Sang ngày hôm sau Khương đạo vẫn còn bận việc, đăng thông báo trên WeChat mọi người tự sắp xếp thời gian hoàn thành công việc tại nhà, đồng thời thu dọn hành lý, chuẩn bị hai ngày nữa đến quân khu ở lại.
Đường Hinh ở nhà một mình buồn chán, lại chạy đến nhà Minh Chúc.
Hai người ngồi đối diện nhau cắm trại trong thư phòng viết kịch bản, Đường Hinh viết một nửa thì bắt đầu xao nhãng, nằm bò ra bàn chuyện tào lao cùng Minh Chúc: “Đường tổng có hẹn cậu đi ăn cơm đúng không?”
Minh Chúc cắm mặt vào máy tính, không ngẩng mặt lên: “Ừ.”
Hôm qua Đường Vực quả thực có gọi điện thoại cho , hỏi có muốn cùng đi ăn cơm hay không, cũng khá bất ngờ không biết Đường Hinh cách nào mà biết .
Đường Hinh chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ là thật, lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy sao cậu không đi?”
“Không muốn đi.”
Đường Hinh lướt qua góc hẻo lánh trong thư phòng, bộ đồ cưới hồi môn kia còn treo ở chỗ cũ, nghĩ nghĩ, hỏi Minh Chúc: ….”Tớ là nếu như, cậu cùng Lục Trác Phong không có kết quả, bộ đồ cưới phải sao bây giờ?”
Hiển nhiên, đây là vì Lục Trác Phong mà thêu.
Nếu như hai người thật sự không có kết quả, dựa theo tính Minh Chúc chắc chắn sẽ không níu kéo.
Minh Chúc ngẩng đầu , cùng lúc về phía bộ cưới hồi môn xấu thậm tệ kia.
Cô thật lâu, một cái chớp mắt cũng không có, có cảm giác giống như đang luyến tiếc, lại càng giống như là vì bộ đồ cưới này mà suy nghĩ một đáp án, hiển nhiên đáp án này rất khó để chấp nhận.
Hồi lâu sau, mới dời tầm mắt, cúi đầu xuống: “Đăng lên Taobao, bán đi .”
- Hết Chương 14-
Bội Bội: Hí hí sắp tới chương first kiss rồi, chương đó mình sẽ đặt pass nhé, sẽ có gợi ý nên các đừng lo.
Với lại mình cũng đã vào mùa học mới nên có thể không có truyện nhanh như vầy nữa, tốc độ cũng sẽ vô định hơn, mình sẽ cố gắng Likes và comments của các là lực rất lớn đối với mình. Cám ơn các đã ủng hộ!
Bạn thấy sao?