Chỉ Có Tôi Hiểu [...] – Chương 13

“Ầm ầm ầm—-“

Các đội viên đang khởi cơ, tiếng cơ xe gắn máy vang tận mây xanh, có chút đinh tai nhức óc, Minh Chúc chỉ thấy Lục Trác Phong giật giật khoé miệng, âm thanh ra bị che lấp bởi tiếng cơ xe, không thể nghe rõ, suy đoán một chút thì hiểu chính là: “Nắm chặt.”

Một tay của nắm lấy quần áo của , xe gắn máy tựa như mũi tên bắn ra khỏi cung lập tức xông ra ngoài, cả thân mình theo quán tính ngửa hẳn ra sau, ngay sau đó lại đập vào tấm lưng cứng rắn của , lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Tốc độ xe rất nhanh.

Thật ra bụi đất trên sân đã lắng đọng, nay lại một lần nữa bị bão cát cuốn lên.

Mà đám người vẫn đang hối hả xuyên qua cơn bão cát này, các chướng ngại vật bên trong sân huấn luyện thiết kế từ thấp đến cao, mỗi lần xe gắn máy bay vọt qua chướng ngại vật, Minh Chúc có cảm giác cả người mình bị treo lơ lửng giữa không trung, nếu không cẩn thân sẽ bị bay ra ngoài ngay. Cái loại cảm giác này chỉ tồn tại một giây, trong một cái chớp mắt, xe máy ngay sau đó mạnh mẽ tiếp đất, cảm giác xóc nảy còn chưa cảm nhận thì đã tiếp tục một lần bay vọt kế tiếp.

Đây là lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ và sự kích thích như thế này, không hồi hộp sợ hãi là giả, cố gắng một lúc, cũng không thể khống chế mà ôm lấy Lục Trác Phong, bên tai ngoại trừ tiếng cơ xe gầm rú, còn có tiếng thét chói tai của Đường Hinh và Lâm Tử Du, nghe như đã thét vỡ cả họng.

Toàn bộ quá trình, Minh Chúc gắt gao cắn chặt lấy môi, chịu đựng không thét thành tiếng, nửa nhắm nửa mở, thấy đã có xe dừng lại, trời đất lúc này đầy đất vàng, chỉ có thể phân biệt qua quần áo, đó chính là xe của Lâm Tử Du và người đội viên chở ấy.

Lâm Tử Du vịn xe, xoay người lại nôn ra.

Trước đó Lục Trác Phong đã dặn dò, nếu như không thể chịu thì thông báo để đội viên dừng xe lại.

Người dừng lại đầu tiên là Lâm Tử Du, người thứ hai là Tổng giám chế Tuần Tĩnh, người thứ ba là Đường Hinh, hình như là vì cậu đội viên sợ thét quá ngất xỉu nên đã chủ dừng xe.

—–

Xe lục tục dừng lại, cuối cùng chỉ còn sót lại hai chiếc, một chiếc là Lục Trác Phong và Minh Chúc, một chiếc là Tào Minh và Đường Vực.

Lúc đó, chỉ còn lại hai chướng ngại vật với độ khó cao nhất.

Lục Trác Phong chở Minh Chúc bay vọt lên cái khó thứ hai, từ trong không trung rơi xuống đất, Minh Chúc có cảm giác như đang nhảy lầu, nhịp tim đập bung bung không thể khống chế chỉ trực chờ nhảy ra ngoài, chân bắt đầu nhũn ra, mồ hôi lấm tấm từ trên mặt trượt xuống.

Tốc độ của chậm lại, nghiêng mặt ra sau, đè ép âm thanh hỏi : “Sợ sao?”

Minh Chúc liếc mắc độ cao của chướng ngại vật cuối cùng, nuốt nước bọt, có chút sợ hãi.

về phía , sắc mặt trầm tĩnh cương nghị, bỗng nhiên hiểu ra, chính là hỏi có sợ hay không, nếu như trả lời không sợ, thì sẽ lập tức mang bay vọt qua chướng ngại vật kia, nếu như trả lời sợ, thì sẽ như mà dừng lại.

“Em muốn thử xem.”

Lần này cứ như đi.

Nếu như không có sau này, thì ít nhất giờ phút này vẫn đang ở cùng một chỗ với .

Cảm nhận nhiều một chút.

Có thể sẽ mất ít đi một chút.

Lục Trác Phong quay đầu một cái, khoé miệng đột nhiên cong lên, xe gắn máy lại một lần nữa hối hả vọt đi.

Sau lưng —-

Tào Minh sau khi nhảy qua chướng ngại vật khó thứ hai thì dừng xe lại.

Đường Vực sửng sốt một chút, mắt chiếc xe máy đang chạy phía trước, nhíu mày hỏi: “Sao lại dừng lại? Không phải còn một chướng ngại vật cuối cùng sao?”

Tào Minh có chút ngượng ngùng : “Kỹ thuật của tôi không tốt, nếu như là một mình tôi chạy qua chướng ngại vật, tôi sẽ dám chạy. Nhưng có ngồi sau tôi, tôi không chắc chắn trăm phần trăm, cho nên…. không dám….”

Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì vấn đề không chỉ là bị nữa.

Vừa rồi Lục Trác Phong đã chỉ thị, nếu như không nắm chắc trăm phần trăm đảm bảo an toàn, thì nhất phải dừng xe lại.

Nói như , Lục Trác Phong chắc chắn trăm phần trăm, cho nên mới dám mang Minh Chúc bay vọt lên chướng ngại vật cao nhất kia.

Đường Vực chống tay lên xe gắn máy, ngẩng đầu toàn bộ sân huấn luyện chỉ còn sót lại một chiếc xe máy đang chạy, lông mày nhíu chặt lại.

Cái huống chết tiệt này tính là gì? Tốc độ và kích ?

Tào Minh nghĩ Đường Vực chính là loại người muốn tìm kiếm sự kích thích, cậu không thể chở qua chướng ngạo vật cuối cùng nên mất hứng, vì có chút xấu hỗ, gãi đầu, lại hảo tâm đề nghị: “Nếu không thì …. Đợi lát nữa để Lục đội chở qua một lần?”

Đường Vực: ….

Cậu ta mất trí rồi à?

Anh nghiêng đầu về phía Tào Minh, bỗng nhiên lạnh thành tiếng.

Tào Minh: ….

Đường Vực vỗ vỗ tay, lấy nón bảo hiểm xuống, ném vào trong ngực cậu, quay người buông một câu: “Quên đi.”

Tào Minh ôm nón bảo hiểm, bất đắc dĩ gãi đầu, lính thật là khó nha…

Vẫn là phải tập luyện nhiều hơn mới .

Lấy Lục đội gương!

Lục Trác Phong tăng tốc lên mức cao nhất, ánh mắt trầm tĩnh chằm chằm phía trước, căn dặn : “Nắm chặt.”

Minh Chúc không trả lời, chỉ yên lặng siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy phần eo gầy gò rắn chắc của .

Lúc xe gắn máy vọt lên giữa không trung, tim dường như ngừng đập, gương mặt áp chặt lên lưng , trong đầu lại nghĩ lúc nhiệm vụ, có phải là càng thêm muôn vàn khó khăn, nguy hiểm đan xen, mạng sống như treo trên sợi tóc….

Lúc chiếc xe rơi xuống đất run lên kịch liệt, cảm thấy cơ quan nội tạng của mình cũng bung hết ra, chỉ thiếu việc nôn ra đầy đất.

Lục Trác Phong khống chế tốc độ, chậm rãi giảm tốc, quay đầu : “Không sao chứ?”

Minh Chúc nhanh chóng ngồi thẳng dậy, rời khỏi lưng , vừa rồi một mực kìm chế không thành tiếng nên giọng có hơi run rẩy: “Không sao.”

Cô có chút xấu hổ.

Vừa rồi …. Cô không chỉ chôn mặt sau lưng , mà còn gắt gao ôm chặt lấy .

Thật mất mặt.

Lục Trác Phong nhớ lại một chút, cũng biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhẹ : “Vừa rồi không tính, cũng không chê em đâu.”

Mặt Minh Chúc nóng lên, quay đầu về phía bên cạnh, nhỏ giọng : “Em thừa nhận vừa nãy rất sợ hãi, đó cũng là chuyện bình thường thôi. Em không tham gia quân đội, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cái cảm giác này.”

Xe gắn máy hướng về phía mọi người chạy tới, Lục Trác Phong chằm chằm phía trước không biết đang suy nghĩ gì, lúc cách mọi người còn khoảng hơn một trăm mét, quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Còn đang giận chuyện hôm đó sao?”

Minh Chúc biết đến sự việc ở nhà ăn.

“Không phải.”

Cô cũng không nhỏ mọn thế, chỉ vì chút việc kia lại giận lâu như .

“Vậy thì là chuyện gì?”

“……..”

Minh Chúc cúi đầu, lại không thể trực tiếp thừa nhận, nghe thấy chuyện tốt của cũng bác sĩ Bành, thấy thoải mái cho bác sĩ Bành kiểm tra vết thương, ở trước mặt lại giả vờ như không có chuyện gì, sống chết cũng không cho , lại có thể không giận sao?

Cô thực sự không muốn thừa nhận mình đang ghen.

Cô thích .

Rất thích, cho dù mấy năm không gặp, vẫn không thể quên cảm giác thích kia.

Cảm giác đó người nào cũng không thể đem lại cho .

Anh thì sao?

Có thích sao?

Nếu là lúc trước, Minh Chúc rất chắc chắn, có thích .

Nên lúc trước có thể chủ thổ lộ, ra tay đâm thủng tầng quan hệ mờ ám kia, cũng có thể cúi đầu chịu thua trước , cũng có thể vì bất cứ chuyện gì.

Hiện tại thì sao?

Cô không dám chắc có còn thích hay không.

Cho nên…

Cho nên sẽ không cúi đầu trước nữa.

thành tiếng: “Ai với là em tức giận?”

Lục Trác Phong hừ : “Tưởng là đồ ngốc sao? Vậy em xem mấy ngày nay sao lại không để ý đến ?”

“Em không có, em chỉ là không nhiệt như trước mà thôi.”

“……”

Xe đã chạy đến trước mặt mọi người, Tào Minh cùng các đội viên khác lớn tiếng hô: “Lục đội!”

Đường Hinh cùng với các nhân viên của đoàn phim cũng không nhịn , Đường Hinh chạy đến vẫy tay với Minh Chúc, chờ xe dừng lại liền chạy đến, biểu cảm hưng phấn lại hâm mô : “Cậu đúng là lớn gan nha! Vừa rồi tớ thấy cũng có chút sợ hãi. Lúc đầu tớ vẫn còn chịu , đều tại cậu đội viên kia tự mình dừng lại, còn là do bị tớ thét lên hù doạ…. Chứ không thôi tớ cũng muốn trải nghiệm một chút cái cảm giác bay cao như .”

Minh Chúc liếc Đường Hinh mặt đầy bụi đất, yên lặng cúi đầu, đoán chừng bản thân mình giờ phút này cũng không đẹp đẽ hơn ai.

Cô bám vào vai Đường Hinh nhảy xuống xe, cúi đầu cởi nón bảo hiểm, : “Nếu cậu muốn trải nghiệm đến thì để Lục đội mang cậu đi thử một lần.”

Đường Hinh vội vàng lắc đầu: “Bỏ đi, tính mạng là trên hết.”

Lục Trác Phong lấy nón bảo hiểm từ trong tay , ném vào trong ngực Tào Minh, ra lệnh: “Các cậu tiếp tục huấn luyện.”

Bọn Tào Minh: “Rõ!”

Những người khác cũng Minh Chúc một cái, Tuần Tĩnh mỉm khen một câu: “Minh Chúc thật là lợi nha, vừa rồi thấy chiếc xe bay cao như , tôi đã hết sức lo lắng, lỡ xảy ra lật xe thì sao bây giờ?”

Lục Trác Phong : “Không có khả năng.”

Nếu như không chắc chắn, cũng sẽ không mang chạy qua chướng ngại vật đó.

Minh Chúc ngẩng đầu một chút, đối diện với ánh mắt của , lại vội vàng cúi đầu.

Lục Trác Phong lúc này mới thấy rõ bộ dáng của , áo phông trắng dính đều là tro, cả người cũng dính đầu bụi đất, cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng bẩn thỉu của như thế này, không khác mèo mướp nhỏ là bao, nhịn không cong cong khoé miệng.

Minh Chúc mấp máy môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên , ánh mắt trực diện mà thẳng thắn.

Giống như là đang cảnh cáo : “Cười cái gì mà .”

Lục Trác Phong khẽ cong lông mày, về phía Khương đạo: “Được rồi, về văn phòng trước đi.”

“Được, hình ảnh vừa rồi, cảm giác còn kích thích hơn so với phim điện ảnh.” Khương đạo đi ở phía trước, vài tiếng.

“Chính là phim hình ảnh* nha.”

*phim hình ảnh là đến một thước phim có quay chụp từ hình ảnh thật quay liên tục bằng máy quay phim, có thể biểu đạt một ý nghĩa nào đó, hoặc cắt ghép với những cảnh quay xa gần.

“Nhưng phim hình ảnh là có hiệu ứng đặc biệt hỗ trợ, đây là đời thực, sao có thể so sánh chứ.”

Một đoàn người vửa đi vừa lên cảm nhận, mọi người ngoài trự cảm giác kích thích chính là kích thích, Đỗ Hồng : “Tốc độ thật là kích thích nha, nếu như các cậu đi đua xem những tay đua kia xem chừng không có cơm mà ăn.”

Lục Trác Phong bình tĩnh : “Cái này không giống nhau, không thể so sánh .”

Khương đạo gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Lại quay đầu về phía Đường Vực, hỏi: “Đường tổng cảm thấy thế nào?”

Đường Vực liếc mắt Lục Trác Phong đứng bên cạnh, còn chưa kịp lên tiếng, Đường Hải Trình : “Tên này nha, trước kia có chơi qua đua xe với người khác, cái gì tốc độ rồi kích thích cũng không hề sợ hãi.”

Lục Trác Phong cũng về phía Đường Vực, ánh mắt bình tĩnh.

Đường Vực híp mắt, quay đi chỗ khác: “Đó cũng là chuyện trước kia, nhỏ đừng đem cháu ra trêu nữa.”

Toàn bộ Đường gia, chỉ có Đường Hải Trình là không giữ mặt mũi cho , Đường Vực cằn nhằn một hồi rồi cũng chấp nhận thực tế, thôi, dù sao hình tượng cũng không phải là mất hết.

Minh Chúc cùng Đường Hinh đi phía cuối hàng, Đường Hinh lấy ra một bao khăn giấy ướt từ trong túi xách, đưa cho một tờ: “Nhanh nhanh lau mặt đi, mặt mũi cũng không ra nữa rồi.”

Minh Chúc nhận lấy, Lâm Từ Du chạy qua, vươn tay: “Cho tớ một tờ.”

Đường Hinh cho nàng một tờ.

Lâm Tử Du vừa lau mặt, vừa Minh Chúc, giọng điệu có chút ghen tị hỏi: “Vừa rồi cậu không sợ thật sao?”

Minh Chúc lau mặt, liếc nàng: “Vẫn tốt.”

Lâm Tử Du bĩu môi: “Quả nhiên là chỗ quen biết cũ, Lục đội tự mình chở cậu đi, chúng tôi ai cũng không nhận đãi ngộ như , cũng không biết trình độ của tân binh kia đến đâu, tớ sợ muốn chết.”

Đường Hinh nghĩ thầm, bọn họ không chỉ là quen biết cũ không thôi, nâng mắt Minh Chúc, híp mắt tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Ngồi sau lưng Lục đội, có phải là có cảm giác đặc biệt an toàn?”

Minh Chúc dừng lại một chút, cúi đầu nhanh chóng đem mặt lau lau thêm lần nữa, trầm giọng : “Ừ.”

- Hết Chương 13-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...