6.
Ôn Yến đang ở Giang Thành.
Vậy người dùng tài khoản phụ ở Hải Thành này là ai?
Ánh mắt tôi xuyên qua cửa sổ, đối diện với Lục Kim Dã đang ở trong văn phòng.
Biểu cảm của ta vừa trông mong, vừa cố tỏ ra nghiêm túc.
Trong đầu tôi chợt vang lên giọng ngọt ngào đến tận xương tủy: “Bảo bối.”
Toang rồi! Tôi đã trêu nhầm người! Còn gọi nhau “bảo bối” với Lục Kim Dã!
Đây là huống quái quỷ gì thế này!
Sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ suy nghĩ, tôi lập tức chặn Lục Kim Dã.
Tuy rằng hành này hơi tệ, nếu không chặn, mọi chuyện còn tệ hơn.
Tôi cảm thấy áy náy, mở khung chat với Ôn Yến, lại phát hiện ra cả tuần nay tôi và ấy chưa liên lạc.
Hôm nay, ấy vừa đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội.
Bức ảnh chụp tại một quầy trang sức, đang mua dây chuyền.
Định vị là Giang Thành.
Mỗi lần đi công tác về, Ôn Yến đều mang quà cho tôi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chết tiệt, tôi lại càng thấy tội lỗi hơn!
Tôi lặng lẽ nhấn thích bài đăng của ấy,
thì nhận ra dòng trạng thái đã bị xóa mất.
Lúc này, Lục Kim Dã bước tới.
Tôi vội quay đầu định rời đi, bị ta kéo lại.
Hoàn toàn trái ngược với hình tượng cún con ngoan ngoãn, quấn quýt trên mạng.
Ánh mắt ta âm trầm, lại lộ ra chút chiếm hữu:
“Chạy gì? Tôi đâu có ăn thịt em.”
Không ăn thịt tôi, có thể sẽ đánh tôi mất!
Sống lưng tôi lạnh toát, vội gỡ tay ta ra:
“Lục tiên sinh, chúng ta không quen thân.”
Anh ta tiến sát lại gần hơn:
“Không quen thân?
Vậy mà em còn để tôi gọi em là ‘bảo bối’, đây gọi là không quen thân à?”
Mặt tôi đỏ bừng, ngón chân muốn đào ngay một căn biệt thự dưới đất.
“Thực ra… đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi!”
Anh ta khẽ hừ một tiếng:
“Đã là một sự hiểu lầm đẹp đẽ…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, Lục Kim Dã đúng là người biết lý lẽ.
Câu tiếp theo chắc ta sẽ :
“Vậy cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Nhưng ta mở miệng:
“Vậy thì tiếp tục hiểu lầm đi.”
Tôi:
“???”
7.
Tôi và Lục Kim Dã chỉ gặp nhau một lần.
Lần đó là khi tôi vừa mới hẹn hò với Ôn Yến,
lần đầu tiên bước vào vòng bè của ấy với tư cách .
Lục Kim Dã ngồi ở góc khuất nhất của quán bar.
Khi Ôn Yến dẫn tôi đến trước mặt ta,
bàn tay ấy siết lấy eo tôi chặt hơn vài phần.
“Kim Dã, đây là tôi, Sở Dao Dao.”
Lục Kim Dã lạnh lùng như băng, chỉ im lặng chằm chằm vào Ôn Yến.
Trông ta có vẻ không hài lòng với tôi lắm.
Cũng phải thôi, tất cả những người ngồi ở đó đều là con nhà giàu,mà tôi thì chẳng có chút liên quan gì với họ.
Chỉ là một nhi mà thôi.
Tôi lấy hết can đảm mở miệng:
“Chào , tôi là Sở Dao Dao.”
Lục Kim Dã thu lại ánh mắt, nâng ly rượu lên:
“Lục Kim Dã.”
Lịch sự đáp lại, tôi cũng nhấp một ngụm rượu.
Đột nhiên, Ôn Yến giật lấy ly rượu của tôi.
“Có trai ở đây rồi, em không cần phải uống.”
Rồi ấy và Lục Kim Dã cạn ly liên tục, từng ly một.
Cuối cùng cả hai đều say khướt.
Đêm đó, khi về nhà, Ôn Yến hôn tôi đến cuồng nhiệt, không ngừng nghỉ mà hỏi đi hỏi lại:
“Dao Dao, là ai?”
Tôi mỉm , trêu ấy ngốc:
“Anh là Ôn Yến chứ ai.”
Anh lắc đầu: “Không đúng, lại đi!
Em mà trả lời sai, sẽ hôn em một lần!”
Tôi giả vờ suy nghĩ: “Ôn Tiểu Yến?”
Anh lập tức cúi xuống cắn nhẹ:”Không đúng!”
Tôi tiếp tục: “Tiểu Yến Yến? Tiểu Ôn Ôn? Ôn tổng? Hay là… bảo bối? Bạn trai?”
Ôn Yến sốt ruột:
“Còn thiếu chút nữa! Nghĩ kỹ lại đi!”
Cuối cùng, tôi bị ấy ép phải gọi là “chồng” suốt cả đêm.
Những dấu đỏ trên cổ phải mất cả tháng trời mới phai.
Đó là lúc Ôn Yến ngây ngô nhất, cũng cuồng si nhất.
8.
Sau này, tôi nghe Lục Kim Dã đã ra nước ngoài, và tôi cũng chưa bao giờ gặp lại ta.
Không ngờ rằng giờ đây lại dây dưa với ấy như thế này.
Thấy tôi không trả lời, Lục Kim Dã bắt đầu sốt ruột:
“Sao em lại chặn tôi?
Em định ăn sạch sẽ rồi bỏ tôi, xem tôi như trò à?”
Nghe thử xem! Đây có phải lời người không?
Tôi chống nạnh:
“Cái gì mà ăn sạch sẽ rồi bỏ? Đừng mấy câu dễ hiểu lầm như thế!”
Anh ta chỉ vào chiếc bánh kem rơi trên mặt đất:
“Những chiếc bánh mấy ngày nay tôi nhờ người mang đến, có phải em đã ăn hết rồi không?”
Tôi chột dạ: “Đúng là tôi có ăn.”
Anh ta thản nhiên: “Vậy, người hứa hẹn đương với tôi rồi quay sang chặn tôi, cũng là em?”
Tôi càng chột dạ hơn:”Đúng là tôi.”
Lục Kim Dã giãn mày ra:”Thế chẳng phải là ăn sạch bánh của tôi, rồi bỏ mặc tôi sao?”
Tôi: “…”
“Xin lỗi, tôi cứ tưởng là Ôn Yến, cho nên…”
Sắc mặt Lục Kim Dã lập tức tối sầm: “Cho nên tôi chỉ là một phần trong trò chơi của hai người các em?”
Anh nghĩ thì tôi cũng chẳng biết sao.
Dưới ánh mắt muốn người của ta, tôi gật đầu.
Anh ta lạnh một tiếng:”Được, coi như tôi…”
Tôi tiếp lời: “Coi như xui xẻo?”
Giọng ta bỗng cao lên: “Coi như tôi tự đa !”
Lục Kim Dã mắt đỏ bừng, bước nhanh ra ngoài.
Vừa bước hai bước, ta dừng lại, yếu ớt thêm một câu: “Bỏ chặn tôi đi.”
Tôi ngơ ngác đáp:”Ồ.”
Cứ nghĩ vụ nhầm lẫn này kết thúc ở đây,
ai ngờ nửa đêm Lục Kim Dã lại gửi tin nhắn đến:
“Tôi nghĩ thông rồi, em cứ tiếp tục xem tôi là ấy, tôi không ý kiến.”
Tôi đáp: “Anh , nếu bị hack tài khoản thì gõ số 1.”
Anh ta:
**”Hôm qua là ‘bảo bối’, hôm nay là ‘ ’.
Ngày mai chắc là ‘bảo bối quý’ luôn.”
222!”
Tôi: “…”
9.
Còn nửa tháng nữa Ôn Yến mới đi công tác về, quà của ấy đã gửi đến sớm.
“Cô Sở, đây là quà Tổng giám đốc Ôn mua cho khi đi công tác.”
Người mang quà đến là Giang Tô Dao, thư ký riêng của Ôn Yến.
Cô ấy đặt hộp quà lên bàn, lúc cúi xuống vén tóc, vô để lộ đôi bông tai trên tai mình.
Tôi kỹ hơn, bất giác hỏi: “Thư ký Giang, đôi bông tai của đẹp quá, trông rất quen mắt.”
Giang Tô Dao mỉm dịu dàng, chạm tay lên đôi bông tai.
Tôi tò mò hỏi tiếp:”Có phải trai tặng không?”
Cô ấy ngượng ngùng gật đầu: “Phải… là trai tặng.”
Sau khi Giang Tô Dao rời đi, tôi mở quà ra và mỉm hạnh phúc.
Đó là chiếc dây chuyền mà Ôn Yến đã đăng trên mạng xã hội lần trước.
Tôi cầm điện thoại lên, định gọi video cho Ôn Yến.
Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi đặt điện thoại xuống, ra mở cửa và bất ngờ thốt lên: “Sao lại ở đây?”
Người đến là Lục Kim Dã!
Đúng lúc này, cuộc gọi video Ôn Yến nhận.
Từ điện thoại vang lên giọng ngạc nhiên của ấy: “Dao Dao? Em đâu rồi?”
Lục Kim Dã nhướn mày, môi khẽ cong,
ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Tôi vội vàng bịt miệng ta lại, quay đầu với điện thoại: “A Yến, em… em đây mà.”
Bàn tay tôi bỗng cảm nhận sự ấm áp thoáng qua.
Lục Kim Dã! Anh ta đang hôn vào lòng bàn tay tôi!
Tôi trừng mắt giận dữ ta, ta lại tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt như muốn :
“Chúng ta trông giống như đang lén lút ngoại , đúng không?”
Ôn Yến hỏi tiếp:”Dao Dao, em sao thế?”
Tim tôi đập thình thịch, giọng run rẩy:”A Yến, em nhận quà rồi…Em… rất thích!”
Giọng bên kia tràn đầy dịu dàng:
“Anh biết ngay là em sẽ thích mà!
Chiếc dây chuyền đó tên là Tình vĩnh cửu, biểu tượng cho của chúng ta.”
Ôn Yến với vẻ quyến luyến, như đang chờ khen.
Bình thường, tôi chắc chắn sẽ tâng bốc ấy bằng những lời hoa mỹ, cộng thêm mấy cái hôn chụt chụt.
Nhưng bàn tay tôi lại liên tục bị Lục Kim Dã hôn đến ướt đẫm, cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Lục Kim Dã gỡ tay tôi ra, ghé sát tai thì thầm:
“Tình vĩnh cửu của hai người sao?”
Bàn tay ta ở eo tôi siết mạnh hơn, khiến cả người tôi bị kéo sát vào ta.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng với điện thoại:
“A Yến, em đi tắm trước đã, lát nữa… gọi lại cho !”
Ôn Yến bỗng có vẻ tủi thân: “Dao Dao, lần trước em còn bảo sẽ livestream lúc tắm cho xem mà.”
Tôi:
“!!!”
Đó chỉ là lời thôi mà!
Ôn Yến với giọng đầy mong chờ:
“Anh nhớ em lắm, muốn thấy em…”
Lực tay trên eo tôi đột nhiên tăng mạnh,
tai tôi bất ngờ bị cắn nhẹ một cái.
Lục Kim Dã nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng : “Hai người đương chơi bời thật đấy.”
Tôi:
“…”
Có thấy rằng, cách chúng ta thế này cũng khá là “chơi bời” không?
Bạn thấy sao?