Chỉ Có Thể Là [...] – Chương 1

1.

Ôn Yến là người thiếu cảm giác an toàn.

Mỗi lần xa, ấy đều tìm đủ mọi cách để thử xem tôi có ấy không.

Lần này, ấy dùng chiêu mới: tạo một tài khoản phụ.

Tôi liếc qua là nhận ra ngay.

Dù sao thì ảnh đại diện phóng to lên vẫn thấy viết tắt tên tôi.

Đối phương: “Tôi là Lục Kim Dã, Ôn Yến đi công tác. Nếu ở Hải Thành có việc gì, em có thể tìm tôi.”

Cuối cùng, ấy bổ sung một câu: “Là ấy nhờ tôi.”

Tsk tsk tsk. Lại còn giả danh em để thử tôi nữa chứ.

Tôi bắt đầu thấy thú vị.

Nửa đêm tắm xong, tôi mặc váy hai dây, chụp một tấm rồi gửi qua.

“A Yến, váy hai dây mua, đẹp không?”

Một phút sau, tôi lại rút tin nhắn: “Xin lỗi, em gửi nhầm.”

Bên kia lập tức trả lời ngay: “Ừ, tôi không thấy gì cả.”

Ồ, che giấu vụng về, chắc chắn là đã xem rồi.

2.

Nhưng nếu ấy đã “không thấy”,

tôi tất nhiên sẽ giúp ấy “thấy” rõ hơn.

Tôi lại gửi bức ảnh đó qua lần nữa:

“Bây giờ đã thấy rồi. Bảo bối, em đẹp không?”

Bên kia hiện lên dòng “đang nhập…” trong suốt nửa tiếng.

Tôi không nhịn .

Hóa ra cũng có ngày Ôn Yến bị tôi nghẹn lời!

Tôi gửi tiếp:”Sao không trả lời?

Bị em đẹp đến mức không gì à?”

Dòng “đang nhập…” biến mất.

Sau đó, bên kia không gửi thêm bất cứ tin nhắn nào nữa.

Nhưng tôi thì rất tận hưởng trò này, ngày nào cũng gửi ảnh cho ấy.

Ảnh mặc váy hai dây, ảnh mặc váy quây, ảnh góc nghiêng, ảnh chụp bóng lưng.

Sau mỗi bức ảnh, tôi đều kèm thêm một câu:

“Hôm nay có bị em cho đẹp mê mẩn không?”

Tất nhiên, vẫn không có hồi âm.

Đúng lúc tôi cảm thấy trò này nhàm chán, định vạch trần Ôn Yến thì bên kia cuối cùng cũng trả lời:

“Em là của em tôi, đừng như .”

Tôi bật , thấy Ôn Yến lúc này thật nghiêm túc và đáng .

Điều này càng khiến tôi muốn trêu ấy hơn.

“Hả? Anh không thấy thế này rất kích thích sao?

Nếu không thích thì thôi, em tìm người khác.”

Gửi xong, tôi lăn ra ngủ ngon lành.

Lần này, tôi muốn ấy phải thấp thỏm, bứt rứt vì tôi!

3.

Sáng hôm sau, 99+ tin nhắn chờ, tôi chìm vào suy tư.

“Tôi không có bất kỳ ý nghĩ vượt quá nào với em.

Chúng ta nên giữ khoảng cách, không thể có lỗi với Ôn Yến.

Sau này em đừng gửi nữa.

Cũng đừng gửi cho ai khác, càng không tìm người khác.”

“Nhưng nếu em nhất định phải tìm, thì hãy tìm tôi.

Nếu không muốn chia tay với ấy, tôi có thể người thứ ba.

Cùng lắm là thứ tư, tôi không chấp nhận thứ năm, đó là giới hạn cuối cùng của tôi.”

Ôn Yến từ khi nào lại bám dính thế này?

Còn nhập vai sâu như ?

Nếu ấy đã nhập vai, tôi cũng nên phối hợp một cách hoàn hảo.

“Được thôi, chúng ta lén lút ngoại sau lưng Ôn Yến.”

Bên kia lại hiện lên dòng “đang nhập…”.

Tôi gửi tiếp:”Không đồng ý thì thôi .”

Bên kia lập tức phản hồi:

“Tôi đồng ý.

Vậy tôi có thể gọi em là ‘bảo bối’ không?

Tôi có thể đến gặp em, nắm tay em không?

Nếu không , ăn một bữa cơm với em cũng .

Hay là em chỉ muốn chuyện với tôi trên mạng thôi…?”

Không hiểu sao tôi lại thấy ấm ức từ câu cuối cùng

Ôn Yến từ trước đến giờ luôn quyết đoán, chưa bao giờ yếu thế trước mặt tôi.

Tự nhiên tôi lại mềm lòng:

“Tất nhiên không phải , nắm tay , ăn cơm cũng .”

Đối phương đằng chân lân đằng đầu:

“Vậy hôn một cái thì sao?”

Tôi:

“… ”

4.

Ôn Yến đi công tác ở Giang Thành, không gọi video báo cáo hành trình, cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi trên tài khoản chính.

Thay vào đó, lại dùng tài khoản phụ giả danh em mình để dính lấy tôi, như một mèo con mới mang về nhà.

Chỉ cần tôi không trả lời một lúc là ta lo sốt vó.

“Bảo bối, em đã không trả lời ba tiếng rồi.

Có phải em đang nuôi thêm một chó nhỏ nàokhác ngoài kia không?

Anh mới là chó nhỏ duy nhất bên ngoài của em mà!”

Tôi vừa họp xong, liền trả lời:

“Dạo này em hơi bận, lát nữa còn phải gặp nhà đầu tư của trường.”

Anh ta gửi một biểu tượng mong xoa đầu:”Anh biết rồi.”

Tôi: “???”

Anh ta: “Lát nữa sẽ gặp em thôi.

Mang bánh kem cho bảo bối ăn!”

Tôi ngẩn người.

Không phải Ôn Yến sẽ đi công tác hai tháng sao?

Bây giờ mới một tháng, sao đã về sớm rồi?

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Sao lại về từ Giang Thành sớm ?”

Trong lúc tôi chờ tin nhắn trả lời,đồng nghiệp gọi tôi ra hiện trường.

Tôi cất điện thoại, dặm lại chút son rồi đi gặp nhà đầu tư.

5.

Lúc ấy trời nắng chói chang.

Xe của nhà đầu tư dừng trước cổng trường.

Tôi cầm ô, mở cửa xe, vừa liếc mắt đã thấy một gương mặt nghiêng lạnh lùng.

Người đàn ông bước xuống xe, thản nhiên cầm lấy chiếc ô trong tay tôi.

“Để tôi cầm cho.”

Tay còn lại của ta, đang cầm một hộp bánh kem.

Tôi ngẩn người trong giây lát, cuối cùng mới nhận ra đó là Lục Kim Dã.

Tim tôi đập thình thịch, bất giác có chút chột dạ.

Dù sao thì Ôn Yến đang giả danh ta để dính lấy tôi, bây giờ gặp chính chủ, tôi cảm giác như mình vừa chuyện xấu.

Tôi dẫn ta đi tham quan trường, tay chân luống cuống như một đứa trẻ vụng về.

Đến khi đưa ta vào văn phòng hiệu trưởng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi rời đi, ta :

“Bánh kem này tặng em.”

Tôi ngẩn ra vài giây, Lục Kim Dã lại nhét bánh kem vào tay tôi.

Túi đựng bánh vẫn còn hơi ấm, ánh mắt lạnh lùng của ta bỗng lộ ra chút gì đó như đang lấy lòng.

Sự bất an trong tôi dâng lên đỉnh điểm.

Sau khi rời khỏi, tôi lập tức rút điện thoại ra xem tin nhắn.

Là tin nhắn mà tôi chưa kịp đọc:

“Tôi luôn ở Hải Thành, chưa từng đến Giang Thành.”

Bốp!

Hộp bánh kem rơi xuống đất.

Toang rồi! Anh ta không phải là Ôn Yến!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...