7
Điện thoại bị ngắt.
Phòng khách lạnh lẽo bỗng chốc trở lại với sự tĩnh lặng c//hế//t chóc.
Tôi ngồi ngây ra đó, cảm thấy như mình là một con rối bị mắc kẹt, không thể cử .
Nửa đêm, Tống Hoài gọi điện cho tôi.
Chắc đã dò hỏi thông tin từ bệnh viện.
Khi biết tôi mắc bệnh, tức giận hét lên trong điện thoại: "Chuyện lớn thế này mà em cũng giấu!"
Cuối cùng, giọng của trở nên run rẩy.
Tôi lặng lẽ đợi xả hết sự phẫn nộ, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Tay chân em có vẻ không cử nữa, có thể đưa em đi bệnh viện không?"
Tôi bắt đầu nhập viện điều trị.
Sau một thời gian điều trị, tay chân tôi dần hồi phục một chút, việc di chuyển vẫn rất khó khăn.
Tống Hoài luôn ở bên chăm sóc tôi.
Tôi lo ngại việc này ảnh hưởng đến công việc của .
Sau nhiều lời khuyên, tôi mới thuyết phục trở về công ty và một người chăm sóc khác.
Chẳng mấy chốc mà đông đã về, và Tết đang đến gần.
Tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ.
Tôi nghĩ, trong lúc mình còn có thể di chuyển , tốt hơn là trả hết khoản nợ cho Tống Hoài càng sớm càng tốt.
—-------
Tôi xin nghỉ nửa ngày ở bệnh viện.
Rồi nhờ người chăm sóc đưa tôi ra tiệm vàng ở trung tâm thương mại, định bán món đồ cuối cùng có giá trị mà tôi còn giữ.
Đó là món quà sinh nhật mà Lâm Dịch tặng tôi năm tôi mười sáu tuổi, khi mười chín tuổi và bắt đầu đi .
Anh đã dành dụm toàn bộ số tiền kiếm để mua cho tôi.
Đó là chiếc vòng tay mà tôi từng chất vấn tại sao không phải là phiên bản giới hạn.
Anh luôn bận tâm về điều đó, hy vọng rằng chiếc vòng sẽ khiến tôi quay về với và mẹ.
Tôi mang chiếc vòng đến tiệm vàng, cố gắng thương lượng với quản lý:
"Lúc mua cũng tốn khá nhiều tiền, không thể thu lại với giá cao hơn sao?"
Quản lý tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chiếc vòng này là mẫu từ bao nhiêu năm trước rồi?
"Đã lỗi mốt rồi, ba mươi nghìn đã là mức giá cao nhất rồi."
Vì đã chi rất nhiều tiền cho việc điều trị và thuốc men, hiện giờ tôi chẳng còn bao nhiêu tiền.
Nhớ đến khoản nợ năm mươi nghìn của Tống Hoài, tôi chỉ biết cắn răng hỏi tiếp: "Có thể tăng lên chút nữa không, ba mươi lăm nghìn thì sao?"
Chưa kịp dứt câu, một giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau tôi: "Có thể tránh ra một chút không?"
Tôi quay đầu lại, thấy Lâm Dịch đang đứng cùng Ôn Dao Dao phía sau tôi.
Ánh mắt lướt qua tôi như thể tôi là không khí, trực tiếp về phía quản lý: "Đã có hàng chưa?"
Quản lý lập tức tươi đáp lại: "Chiếc vòng cổ đã đến sáng nay, tôi vừa định liên lạc với ."
Lâm Dịch đi về phía quầy để nhận vòng cổ, Ôn Dao Dao lại vào chiếc vòng trên tay tôi.
Có lẽ ấy nghĩ rằng tôi là một giáo viên đã mất việc, phải bán trang sức để kiếm sống, trông thật đáng thương.
Cô kéo tay áo Lâm Dịch và ngập ngừng :
"Thầy Lâm, em thấy chiếc vòng này rất đẹp, có thể bán lại cho em không?
"Giá... cứ theo ý ấy là ba mươi lăm nghìn."
Tôi không muốn tự hạ mình trước mặt Lâm Dịch.
Nhưng nghĩ về trạng cơ thể hiện tại, có thể tôi sẽ không có cơ hội lần sau.
Tôi gật đầu định đồng ý.
Nhưng Lâm Dịch cau mày: "Dao Dao, đừng lấy đồ bẩn mà người khác đã dùng qua."
Sắc mặt Ôn Dao Dao thoáng chốc trở nên khó xử, rồi nhân viên dẫn vào trong để thử vòng cổ.
Tôi không còn lựa chọn nào khác và cũng không quan tâm đến sự mất mặt nữa.
Tôi cầm lấy ba mươi nghìn và bán chiếc vòng tay.
Lâm Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt bình thản và lạnh lùng tôi.
Ánh ấy khiến tôi cảm thấy gai góc khắp người.
Tôi không dám thẳng vào , chỉ cầm tiền và vội vã rời đi.
Bạn thấy sao?