5
Tôi cố gắng giật tay mình lại.
Cảm giác yếu ớt quen thuộc của cơ thể lại ập đến.
Vừa đi một bước, tôi chóng mặt, chân không còn vững và ngã nhào xuống đất.
Hiếm có người trưởng thành nào ngã mà không có lý do, nên dáng vẻ của tôi trông rất giả tạo.
Như tôi đã đoán trước, Lâm Dịch lạnh lùng tôi ngã, rồi bật khinh bỉ:
"Bao nhiêu năm không gặp, chẳng giỏi lên gì, giỏi giả vờ ốm đấy."
Có lẽ, ban đầu còn định gì đó với tôi.
Nhưng dáng vẻ của tôi khiến chán ghét đến nỗi không muốn thêm một từ nào nữa.
Anh thản nhiên bước qua tôi.
Một câu nhẹ nhàng rơi xuống:
"Cô và người đàn ông đó đều đáng kiếp."
Hai từ cuối ra bằng sự căm phẫn, nhấn mạnh qua kẽ răng.
Tôi rời đi, không hề quay lại, biến mất ở cuối cầu thang.
Tôi ngồi tại chỗ rất lâu, cho đến khi có chút sức lực, mới chầm chậm đứng dậy, bám vào tường để rời khỏi.
Tôi để lại đơn xin nghỉ việc và rời khỏi trường.
Khi ra khỏi cổng, xe của Tống Hoài đã đợi sẵn bên ngoài.
Anh biết chuyện tôi nghỉ việc, trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ thay cho tôi:
"Lâm Dịch dựa vào đâu mà đối xử với em như ?"
Tống Hoài vừa dứt lời, Lâm Dịch cũng vừa bước ra từ trường.
Trước khi bố tôi vào tù, Tống Hoài là cố vấn pháp lý của ông, đã giúp ông trong nhiều vụ kiện.
Vì , Lâm Dịch luôn khinh ghét Tống Hoài.
Khi đi ngang qua chúng tôi, Lâm Dịch chỉ nhếch mép khinh bỉ.
Tống Hoài tức giận, hét lớn về phía Lâm Dịch đang rời đi:
"Anh có biết Lâm Chi đã trải qua những gì trong những năm qua không?"
Bước chân của Lâm Dịch khựng lại.
Tôi hạ giọng, giọng đầy cầu xin: "Đừng nữa."
Tống Hoài nghiến răng, cuối cùng cũng không thêm gì.
Lâm Dịch không quay lại.
Không nghe hết câu của Tống Hoài, chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lên xe rời đi.
Gần đây, tôi cảm thấy ngày càng mệt mỏi và yếu đuối.
Ngồi trên xe của Tống Hoài, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi vừa nghỉ việc, không biết liệu còn nhận tiền thưởng cuối năm hay không.
Trong giấc mơ lơ mơ, tôi thốt ra mấy câu mơ màng: "Em vẫn còn nợ , để em nghĩ cách trả."
Tống Hoài dường như chạm tay lên trán tôi, rồi thở dài:
"Sốt rồi, em lại mớ gì thế?"
Trong cơn mơ màng, tôi như quay về nhiều năm trước.
Khi đó, Lâm Dịch cũng từng chạm tay lên trán tôi như thế, bất lực hỏi:
"Chi Chi sốt rồi à? Em đang linh tinh gì thế?"
Năm tôi mười tuổi, lần đầu tiên tôi biết bố tôi có người khác bên ngoài.
Vào đầu đông, trời trở lạnh, mẹ đón tôi và Lâm Dịch từ trường về nhà.
Khi mở cửa, tôi thấy bố ngồi trên ghế sofa cùng với một người phụ nữ xa lạ.
Mẹ bật khóc, giọng run rẩy.
Lâm Dịch đưa tay che mắt tôi lại và : "Chi Chi ngoan, đừng ."
Anh dắt tôi lên lầu.
Đêm đó, khi xuống bếp lấy nước uống, tôi đi ngang qua phòng ngủ của bố mẹ.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi nghe tiếng bố lạnh lùng:
"Thì ly hôn đi, đàn ông có tiền ai mà không như ?"
"Nhưng Lan Tâm đã sinh con rồi, tôi phải nghĩ cho mẹ con họ. Cô phải ra đi tay trắng."
Cuối cùng, sau vụ kiện ly hôn kéo dài, mẹ chấp nhận điều kiện ra đi tay trắng để đổi lấy quyền nuôi dưỡng tôi và Lâm Dịch.
Chúng tôi rời khỏi biệt thự rộng hàng ngàn mét vuông, chuyển đến một căn nhà cũ kỹ chưa đến năm mươi mét vuông.
Ban ngày mẹ việc vặt, dành thời gian đi tìm bố để đòi tiền trợ cấp, liên hệ luật sư để cố gắng khởi kiện.
Mẹ rất bận, tôi và Lâm Dịch chỉ biết dựa vào nhau.
Mỗi ngày sau giờ tan học, Lâm Dịch đứng trước cửa lớp tôi, gọi tôi cùng về nhà.
Để tiết kiệm hai đồng tiền xe buýt, chúng tôi đi bộ hơn nửa giờ đồng hồ trong hoàng hôn.
Tôi bảo chân tôi đau.
Anh liền cúi xuống trước mặt tôi, vỗ vỗ lưng mình và giả vờ thoải mái :
"Nhóc con, cõng em."
Tối hôm đó, sau khi cõng tôi về nhà, bệnh tim của Lâm Dịch lại tái phát, đau đến mức nằm co quắp trên ghế sofa.
Tôi vội vàng rót nước cho , rồi lấy thuốc.
Khi mở ngăn kéo dưới bàn trà, tôi mới phát hiện loại thuốc tim mà vẫn thường uống đã hết từ lâu.
Trong đó chỉ còn lại một hộp thuốc giảm đau rẻ nhất, mỗi viên chưa đến một đồng.
Tối hôm đó, mẹ đi tìm bố để đòi tiền trợ cấp, mãi đến đêm vẫn chưa về nhà.
Tôi dùng điện thoại bàn gọi 120, theo xe cứu thương đưa Lâm Dịch vào bệnh viện.
Sáng hôm sau, Lâm Dịch nằm trên giường bệnh, như ảo thuật, từ trong túi áo lấy ra một chiếc vòng tay đưa cho tôi.
Anh bị cơn đau hành hạ suốt cả đêm, mặt tái nhợt, mắt thâm quầng.
Nhưng vẫn cố mỉm với tôi: "Chi Chi, chúc mừng sinh nhật em."
Chiếc vòng tay đó giá hơn hai ngàn đồng.
Lâm Dịch còn chưa đủ tuổi lao , không thể đi kiếm tiền.
Anh đã lén lút tiết kiệm tiền thuốc của mình để mua cho tôi chiếc vòng mà tôi muốn.
Chiếc vòng cẩn thận nhét vào tay tôi.
Đáp lại , là cái nhíu mày của tôi, tôi chất vấn:
"Tại sao không phải là mẫu phiên bản giới hạn? Em đã em muốn chiếc đó mà."
Lâm Dịch im lặng rất lâu, rồi mới mở lời:
"Đợi sau này, đợi sau này có thể kiếm tiền..."
Tôi khó chịu ngắt lời : "Em muốn về nhà, về với bố."
Khóe môi Lâm Dịch co giật, cố gắng nhấc tay, xoa nhẹ lên trán tôi.
"Chi Chi bị sốt à? Em đang gì ?"
Tôi đẩy mạnh tay ra, đứng dậy với khuôn mặt đầy vẻ ghê tởm.
Chúng tôi nhau rất lâu, im lặng, trống rỗng.
Cho đến khi không biết bao lâu trôi qua, tôi mới nghe thấy giọng thất vọng và chán nản của Lâm Dịch:
"Em... thật đấy à?"
Tôi trở về sống với bố, tiếp tục cuộc sống giàu sang của mình.
Còn Lâm Dịch và mẹ vẫn tiếp tục cuộc sống khó khăn.
Lâm Dịch không muốn đến gặp tôi nữa.
Mẹ mềm lòng khuyên : "Chi Chi từ nhỏ đã không phải chịu khổ, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng trách nó."
Thỉnh thoảng mới ghé thăm tôi, giữa chúng tôi đã trở nên xa cách vô cùng.
Tôi chuyển về trường cũ, bên cạnh không còn người trai nữa.
Lâm Dịch học rất giỏi, và vì điều kiện khó khăn, đã hiệu trưởng của trường hỗ trợ.
Mỗi tháng, nhận một khoản trợ cấp, cuộc sống của và mẹ dần ổn định hơn.
Chúng tôi cứ thế sống cuộc đời riêng.
Cho đến năm tôi mười sáu tuổi, mẹ tôi, người luôn yếu đuối về thể chất, nhập viện cấp cứu và bị bác sĩ báo tin nguy kịch.
Đêm đó, tôi ở trên một du thuyền sang trọng, cùng bố tổ chức sinh nhật.
Khi pháo hoa rực rỡ và tiếng tràn ngập không gian, tôi nhận cuộc gọi từ Lâm Dịch.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe khóc.
Sự bất lực, đau khổ và bối rối tràn ngập trong giọng run rẩy của .
Giọng run rẩy đến mức tôi khó mà nghe rõ lời .
Anh : "Chi Chi à, em mau về đi.
"Mẹ… mẹ muốn gặp em lần cuối."
Nhưng tôi trả lời : "Tiệc sinh nhật của bố vẫn chưa kết thúc.
"Chắc phải để đến ngày mai."
Bạn thấy sao?