Chi Chi Của Tôi – Chương 3

3

 

Gió lạnh mùa đông rít lên, thổi buốt tận xương.

 

Cơ thể tôi lạnh đến mức tê liệt, tôi quay người về hướng sân bay.

 

Không biết tôi đã đi bao lâu, cho đến khi bất chợt nhớ ra mình cần gọi xe.

 

Đoạn đường từ đây đến sân bay quá xa, đi bộ thì không thể tới .

 

Tâm trí tôi hỗn loạn đến mức không rõ bằng cách nào tôi đã về Nam Thị.

 

Khi tôi về đến nhà, đã là hai giờ sáng.

 

Tôi mở máy tính, viết đơn xin nghỉ việc, định sáng mai đến gặp viện trưởng để thủ tục nghỉ.

 

Điện thoại tôi vang lên một tiếng, Tống Hoài nhắn tin đến:

 

"Viện trưởng Triệu em xin nghỉ phép nửa tháng, rốt cuộc em bị sao ?"

 

"Nếu không trả lời tôi, sẽ báo cảnh sát đấy."

 

Tôi mới nhận ra từ chiều hôm qua, ấy đã gọi cho tôi rất nhiều lần và gửi vô số tin nhắn.

 

Điện thoại tôi để chế độ im lặng, thêm vào tâm trạng hoảng loạn, tôi hoàn toàn không nhận ra.

 

Tống Hoài mới đi công tác xa đầu tháng, hôm qua mới về.

 

Tôi vội vàng gọi điện lại.

 

Anh ấy không yên tâm, hỏi han rất lâu.

 

Tôi không dám về căn bệnh của mình, chỉ bịa ra một vài lý do để qua loa.

 

Anh ấy vẫn bán tín bán nghi: "Lâm Chi, nếu gặp khó khăn, nhất định phải với ."

 

Cúp máy, tôi cố gắng nén cảm giác nghẹn ngào trong mũi, đờ đẫn vào tờ đơn xin nghỉ việc.

 

Cuối cùng, tôi đưa tay xé nát tờ giấy đó.

 

Tôi chợt nhớ ra, mình vẫn còn nợ Tống Hoài một khoản tiền.

 

Năm vạn tệ, không nhiều cũng chẳng ít.

 

Anh ấy cũng đang sống khá khó khăn, trước khi tôi c//hế//t, tôi nên trả lại khoản tiền đó cho ấy.

 

Còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ nghỉ học kỳ.

 

Kết thúc học kỳ này, tôi sẽ nhận khoảng ba vạn tệ tiền thưởng cuối năm.

 

Cuối tháng này, tôi sẽ đưa sinh viên đi tham gia một cuộc thi thí nghiệm y học quốc gia, khả năng đoạt giải rất cao.

 

Cộng thêm tiền lương tháng sau, tính ra cũng đủ để trả lại cho Tống Hoài.

 

Tôi chạm vào đôi chân có phần yếu ớt của mình.

 

Nửa tháng nữa, chắc là tôi vẫn chịu đựng .

 

Ngày hôm sau, tôi quay trở lại trường việc như bình thường.

 

Nhưng sau khi dạy xong tiết đầu tiên buổi sáng, tôi thấy Lâm Dịch xuất hiện trước cửa lớp học.

 

Bên cạnh là ban lãnh đạo trường, cau mày về phía tôi đang đứng trên bục giảng.

 

Tôi không hiểu định gì, trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí nghi ngờ mình đang nhầm.

 

Rõ ràng hôm qua vẫn còn ở Hải Thành, cách đây cả nghìn dặm.

 

Ban lãnh đạo trường ra hiệu cho tôi lại gần, rồi Lâm Dịch giọng đầy mỉa mai hỏi tôi:

 

"Cô định với tôi rằng đây là trùng hợp sao?"

 

Tôi không hiểu đang gì.

 

Cho đến khi liếc vào lớp học, rồi một nữ sinh vội chạy ra và gọi : "Anh!"

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra em nuôi của Lâm Dịch, em mới của , lại chính là sinh viên của tôi - Ôn Dao Dao.

 

Những trùng hợp trên đời thật là nhiều đến .

 

Không ngạc nhiên khi hôm qua tôi nghe giọng của ấy ở Hải Thành và thấy có chút quen thuộc.

 

Tôi nhẹ nhàng giải thích: "Tôi không biết trước việc này..."

 

Lâm Dịch rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn, thẳng thừng ngắt lời tôi: "Cô từ chức đi."

 

Tôi ngạc nhiên một lúc, suýt nữa thì bật : "Dựa vào đâu?"

 

Lâm Dịch tôi từ trên cao, ánh mắt kiêu ngạo, như thể một cái liếc mắt của cũng là ban phát.

 

"Dựa vào việc tôi không tin ."

 

"Dù là nhân phẩm hay năng lực giảng dạy của , tôi đều không thể tin tưởng."

 

"Tôi không muốn em mình học dưới tay một người như ."

 

"Người như ..."

 

Tôi cố gắng nén cơn đau nhói trong lồng ngực, ngước mắt thẳng vào : "Tôi từ chối."

 

Lâm Dịch nhẹ một tiếng: "Vậy tôi sẽ chuyển trường cho Dao Dao."

 

"Toà nhà thí nghiệm mà tôi quyên góp cho trường, cùng với thiết bị nghiên cứu."

 

"Hợp đồng quyên góp vẫn chưa ký, chuyển sang trường khác cũng không vấn đề gì."

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...