Chi Chi Của Tôi – Chương 17

Sau khi đưa tro cốt của Lâm Chi về, tôi bất tỉnh và trợ lý đưa vào bệnh viện, bị chẩn đoán là trầm cảm nặng và suy nhược thần kinh.

 

Khi bác sĩ dặn dò tôi những điều cần lưu ý, tôi hỏi ông ấy:

 

"Nếu không tuân theo chỉ định của bác sĩ, thì bao lâu tôi sẽ c//hế//t?"

 

Gương mặt bác sĩ trở nên nghiêm trọng:

 

"Thưa ông Lâm, tôi đề nghị ông phải nhập viện điều trị 24/24 ngay lập tức."

 

Tôi từ chối lời khuyên đó.

 

Tôi rời bệnh viện và quay lại căn nhà cũ.

 

Trên đường về nhà, tôi gặp Tống Hoài.

 

Anh ấy đưa cho tôi một tập hồ sơ, giọng đau đớn và chua chát:

 

"Lâm Chi trước khi c//hế//t đã rằng, ấy hy vọng không biết gì cả.

 

"Như , khi ấy ra đi, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

 

"Nhưng tôi... không thể bị ấy lừa dối."

 

Tôi cầm tập hồ sơ, trở về nhà trong trạng thái mê mẩn.

 

Các tài liệu rơi đầy trên bàn việc.

 

Kèm theo đó là những đĩa ghi âm và video.

 

Chúng chứa đựng tất cả sự thật.

 

Mọi điều giống như từng lát dao cứa vào tôi.

 

Những năm qua, Lâm Chi và Tống Hoài đã hợp tác, từng bước lên kế hoạch đưa Lâm Xương Minh vào tù, thu thập mọi chứng cứ.

 

Giao dịch chuyển khoản giữa Lâm Chi và thầy Trần, cùng những cuộc gọi và tin nhắn.

 

Ngày mà Lâm Xương Minh bị tuyên án tù chung thân tại phiên tòa sơ thẩm, Lâm Chi rạng rỡ bước ra khỏi tòa, hướng về phía máy quay.

 

Cô ấy :

 

"Có thể đi tìm trai rồi!"

 

Cô bé Lâm Chi 23 tuổi lúc đó, thoáng chốc lại trở về hình ảnh một bé 10 tuổi.

 

Nhưng khi lật tiếp các tài liệu, tôi thấy báo cáo chẩn đoán căn bệnh teo cơ của ấy.

 

Vậy nên, ấy ngồi xe lăn, không phải vì bị thương khi leo núi.

 

Vậy nên, ấy dùng muỗng để ăn cháo, không phải vì ngẫu hứng hay vì thèm cháo.

 

Vậy nên, bảy năm sau lần gặp đầu tiên.

 

Tôi đang nghĩ cách trút bỏ thù hận, thế nào để thấy ấy ăn năn hối lỗi trong suốt quãng đời còn lại.

 

Mà không hề biết rằng, ấy đang chờ đợi cái c//hế//t.

 

Tống Hoài :

 

"Thực ra, giấy hiến xác không cần người thân ký tên cũng có hiệu lực.

 

"Cô ấy đến tìm , có lẽ chỉ vì bất ngờ phát bệnh và thấy sợ hãi."

 

"Ngày hôm đó, có thể ấy muốn cầu cứu ."

 

"Nhưng lại với ấy rằng, đợi đến khi ấy c//hế//t thật, cũng không cần thông báo cho ."

 

"Có lẽ ấy đã định gì đó với , rồi không nữa."

 

Ngày hôm đó, có lẽ ấy đã muốn tìm để cầu cứu.

 

Tìm để cầu cứu...

 

"Thêm một điều. Nếu c//hế//t thật, đừng thông báo cho tôi."

 

Đó là câu trả lời mà ấy nhận .

 

Nhưng thực ra không phải, không phải như thế...

 

Tôi chỉ là, tôi chỉ là...

 

Tôi không biết...

 

Trong màn đêm tĩnh lặng, lạnh lẽo đến cùng cực, tôi ôm mặt, bật khóc thảm thiết.

 

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...