13
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy bàn tay đang bị rút ra, giật mình tỉnh dậy.
Khi mở mắt, tôi bắt gặp ánh mắt của Lâm Dịch.
Anh tôi với vẻ mặt phức tạp.
Tôi không thể hiểu hết cảm trong mắt , ít nhất tôi nhận ra đó không phải là sự căm ghét.
Mắt hơi đỏ, khi đối diện với tôi, không hề tránh đi.
Chúng tôi im lặng nhau, và trong khoảnh khắc này, mọi hận thù trong quá khứ dường như tan biến.
Một lúc sau, tôi nghe thấy : "Em chảy nước miếng lên tay rồi."
Tôi sực tỉnh, xấu hổ đưa tay lên định lau, rồi nhận ra đang .
Lâm Dịch khẽ .
Không phải là tiếng chế nhạo lạnh lùng, mà là nụ thật sự, thứ mà đã rất nhiều năm tôi không còn nghe thấy.
Tôi , toàn thân quấn đầy băng như xác ướp, mà vẫn có thể .
Tôi vừa đau lòng vừa bực mình: "Anh rốt cuộc đã gì ?"
Lâm Dịch thản nhiên đáp: "Chẳng có gì đâu, chỉ là một người phụ nữ điên thôi."
Đã bảy năm không liên lạc, tôi không biết rõ những người bên cạnh .
Người duy nhất tôi biết là mẹ nuôi của và em hiện tại, Ôn Dao Dao.
Nhưng những vết thương như thế này, chắc chắn không phải do họ ra.
Sau một hồi im lặng, tôi hỏi: "Bạn của sao?"
Nhưng những vết thương này, vết dao trên cánh tay sâu đến mức có thể thấy xương.
Chuyện này thực sự không giống mâu thuẫn giữa những người nhau, mà như có một mối thù hận sâu sắc nào đó.
Lâm Dịch rõ ràng không muốn thêm, chỉ lạnh lùng đáp: "Đừng lo chuyện bao đồng."
Rồi lại châm chọc tôi: "Giả bệnh bán thảm nhiều quá thành quen rồi, giờ còn ngồi xe lăn luôn."
Tôi dùng chính lời để đáp lại: "Đừng lo chuyện bao đồng."
Lâm Dịch lại khẽ.
Thật kỳ lạ, không khí căng thẳng giữa chúng tôi dường như bỗng nhiên dịu đi.
Anh tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên : "Em có muốn về nhà cùng không?"
Một câu thật đột ngột.
Nhưng tôi chỉ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đáp lại: "Được thôi."
Dường như giữa chúng tôi chưa từng có những quá khứ đau buồn, chưa từng có những hận thù sâu sắc.
Dường như chúng tôi vẫn là cặp em thân thiết của nhiều năm về trước.
Trong một buổi chiều như thế này, chúng tôi trò chuyện tự nhiên như đang về thời tiết.
"Em có muốn về nhà cùng không?"
"Được thôi."
—-
Lâm Dịch nằm viện hơn nửa tháng, rồi cùng tôi xuất viện về nhà.
Ngày xuất viện, bác sĩ chính của tôi kéo tôi ra một góc và riêng:
"Anh trai của em thì có thể xuất viện, em thì sao có thể đi ?"
Lâm Dịch đứng không xa chờ tôi.
Tôi khẽ đáp: "Dù ở lại cũng không thay đổi gì.
"Tôi không muốn c//hế//t ở bệnh viện."
Tôi rời khỏi bệnh viện cùng Lâm Dịch.
Xuống tầng một, xong thủ tục xuất viện, đi lấy xe ở bãi đậu xe ngầm, bảo tôi chờ bên ngoài.
Tôi chưa đợi lâu thì nghe thấy có người bên cạnh gọi tôi với vẻ nghi hoặc: "Lâm Chi?"
Giọng có chút quen thuộc.
Tôi quay đầu lại và thấy một người đàn ông tóc đã điểm bạc, khoảng hơn sáu mươi tuổi, đang đi về phía tôi.
Dạo gần đây trí nhớ của tôi suy giảm nghiêm trọng, nhiều người và việc tôi dần quên mất.
Tôi kỹ khuôn mặt này một hồi lâu mới nhớ ra, đó là thầy Hiệu trưởng Tần, người từng dạy Lâm Dịch thời trung học.
Nói đúng ra, tôi và ông ấy từng có một giao kèo kéo dài nhiều năm.
Tôi đưa tiền cho ông ấy, và ông ấy chuyển tiền dưới dạng hỗ trợ học bổng cho Lâm Dịch.
Tôi cố gắng nở một nụ : "Là thầy à, lâu rồi không gặp."
Tiếc là bây giờ ngay cả cơ mặt của tôi cũng đã cứng lại rất nhiều.
Nụ này có lẽ thật sự rất khó coi.
Hiệu trưởng Tần thở dài: "Tôi liên lạc mãi không với em, đã tìm đến cả luật sư Tống mà vẫn không gặp em."
Ông vừa vừa lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ ví, đưa vào tay tôi:
"Đây là số tiền Lâm Dịch đã gửi cho tôi vài tháng trước, bên trong có tới một trăm triệu tệ.
"Em cũng biết, người thực sự hỗ trợ em ấy không phải là tôi.
"Những năm qua em ấy đã giúp tôi không ít, số tiền trong thẻ này quá lớn, tôi không thể nhận thêm nữa."
Chưa kịp để tôi gì, điện thoại của ông reo lên, ông vội vàng nghe điện thoại rồi đi mất.
Đúng lúc đó, Lâm Dịch lái xe tới.
Anh xuống xe, đỡ tôi vào trong.
Tôi ngồi ở ghế phụ, liếc , cảm thấy vui mừng cho với cuộc sống hiện tại.
Lâm Dịch khi còn trẻ, ngay cả thuốc giảm đau rẻ tiền vài nghìn đồng một viên cũng không dám mua.
Giờ đây, có thể dễ dàng đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng với số tiền lên tới cả tỷ đồng.
Anh trai tôi, luôn luôn là người xuất sắc nhất.
Lâm Dịch bật định vị trên xe, chọn khu biệt thự mà hiện đang sống.
Tôi không kìm mà hỏi: "Có thể về chỗ cũ không?"
Anh lập tức hiểu ý, đổi địa chỉ thành căn nhà mà chúng tôi đã sống thuở nhỏ.
Bạn thấy sao?