11
Ra khỏi nhà tù, trời ngoài sáng rực.
Gió thổi qua khiến tôi cảm thấy lạnh trên mặt, lúc đó tôi mới nhận ra mình đã rơi nước mắt.
Hóa ra, việc Lâm Dịch hận tôi, không còn tin tưởng tôi nữa, cũng khiến tôi thấy đau lòng.
Sau lần cuối cùng đến thăm nhà tù.
Tôi lại nhờ Tống Hoài giúp đẩy xe lăn, cùng tôi đến trường đại học một lần nữa.
Giáo sư hướng dẫn của tôi, người đã ngoài năm mươi, ngồi xổm xuống trước xe lăn của tôi.
Đôi tay đã già nua của bà nâng khuôn mặt tôi lên, giọng bà nghẹn ngào.
Tôi từng là học trò cưng của bà.
Tôi cũng từng mơ ước, giống như bà, dành cả cuộc đời cho bục giảng và phòng thí nghiệm.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy sục sôi nhiệt huyết.
Nhưng giờ tôi mới hiểu rằng, ước mơ không phải chỉ cần cố gắng là đạt .
Tôi không muốn thấy bà khóc, ngày xưa bà là một giáo viên rất nghiêm khắc với tôi.
Tôi muốn đưa tay lên lau nước mắt cho bà, tay tôi không còn nghe lời.
Đành phải một câu: "Sau này nếu em hiến xác, phải để mắt thật kỹ giúp em nhé.
"Đừng để bị ai đó đánh cắp đem ra chợ đen."
Sự thật chứng minh rằng, tôi không có khiếu hài hước.
Lời này không khiến bà bật , mà ngược lại, bà càng khóc dữ dội hơn.
Tôi liếc về phía Tống Hoài để cầu cứu.
Nhưng khi quay đầu , tôi thấy vội vàng quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi.
Dường như mắt cũng đã đỏ lên.
Ôi, tôi vẫn chưa c//hế//t mà.
Trên đường trở về bệnh viện.
Tôi mượn điện thoại của Tống Hoài với lý do điện thoại tôi hết pin.
Mở WeChat của , tôi nhận chuyển khoản từ chính mình và xóa lịch sử giao dịch.
Tiền viện phí đã trả trước đủ dùng cho hơn một tháng, đối với tôi là quá đủ rồi.
Vì , ngoài một ít tiền tiêu vặt để lại, tôi đã chuyển toàn bộ số tiền còn lại cho Tống Hoài.
Hội chứng ALS đến giai đoạn cuối sẽ khiến chân không thể đi, tay không thể cử , miệng không thể , và cả việc thở cũng không.
Tôi không muốn chịu đựng nỗi đau của một người sống mà như đã c//hế//t, nên sẽ không đợi đến ngày đó.
Sau khi chuyển xong, tôi đặt điện thoại của Tống Hoài xuống.
Quay đầu lại, tôi bất ngờ thấy đang rơi nước mắt.
Tôi vừa vừa khóc: "Sao lại khóc nữa ?"
Tống Hoài không tôi, gương mặt gần như tái nhợt: "Gió ngoài cửa sổ lớn quá, cay mắt ."
Tôi trêu : "Cửa sổ còn chưa mở mà."
Giống như lần trước, với tôi y hệt câu đó.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi với .
Nghĩ lại những việc cần , tôi cũng đã lo liệu xong.
Con người tôi vốn dĩ không còn nhiều người hay việc để bận tâm nữa.
Nhớ lại lời Lâm Dịch đã với tôi trước đây: "Khi c//hế//t thật rồi, không cần báo cho tôi."
Có lẽ không cần phải lời tạm biệt với nữa.
Trong túi áo khoác của tôi vẫn còn những viên thuốc ngủ mà tôi đã tích góp gần đây.
Sắp c//hế//t rồi, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ.
Chỉ tiếc rằng, tôi vẫn chưa biết mộ của mẹ ở đâu.
Sau khi tôi c//hế//t, không biết liệu tôi có thể tìm thấy bà không.
—------
Khi đến bệnh viện, Tống Hoài đẩy xe lăn cho tôi, đưa tôi trở về phòng bệnh.
Khi chờ thang máy, tôi giả vờ như bình thường và với ấy:
"Tối nay không cần ở lại với em nữa.
"Mẹ dạo này bị đau đầu, nên về thăm bà nhiều hơn, đừng để như thể em đã bán đứng ."
Tống Hoài đi phía sau tôi, không trả lời.
Tôi nghiêm túc : "Dù không đi, em cũng sẽ nhờ y tá đuổi ra ngoài."
Bỗng nhiên, cúi người tiến lại gần, đưa tay vào túi áo khoác của tôi.
Giọng lạnh lùng: "Lâm Chi, em thật sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"
Trong đầu tôi vang lên một tiếng "cạch", tôi định ngăn lại, đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng hô gấp gáp: "Tránh đường, tránh đường!"
Người bệnh đưa vào cấp cứu ở bệnh viện là chuyện xảy ra hằng ngày, cũng không có gì lạ.
Tôi chỉ lo ôm chặt túi áo khoác của mình, không hề quay đầu lại.
Nhưng rồi tôi nghe thấy giọng đầy ngạc nhiên của Tống Hoài: "Lâm Dịch?"
Bạn thấy sao?