Hôm nay là buổi họp định kỳ của “Hành Phong”.
Kế thừa truyền thống tốt đẹp từ trên xuống dưới, mọi người đều đi thẳng vào vấn đề. Dù sao thì người đứng trên đỉnh của Hành Phong, là một người kiệm lời.
Ai mà vòng vo, nhảm dài dòng, thì kết cục thường rất thảm.
Ví dụ như——
“Hai mươi ba người trong phòng họp, bỏ dở chuyện quan trọng, tụ tập ở đây, là vì muốn lãng phí thời gian, nghe cậu chuyện sáng nay cậu ăn bánh quẩy, tối nay định ăn bánh chẻo, loại chuyện dài dòng mà bà cụ tám mươi tuổi cũng chán ghét sao?”
—— Sau bài phát biểu lảm nhảm của Vu Vãn Chiếu, vị sếp họ Trần đã như .
Tuy rằng là giọng điệu quen thuộc của ta, lạnh nhạt xen lẫn chút cay nghiệt, mà mọi người trong phòng họp vẫn nhận ra từ biểu cảm nhỏ của ta: Sếp đang không vui.
Vì , mọi người đều mắt mũi, mũi tim, rất ăn ý, hoặc là hứng thú với cây bút trong tay, hoặc là chằm chằm vào mặt bàn, như thể chỉ cần thêm hai lần, thì có thể phán đoán nguồn gốc của nó từ đường vân của gỗ.
Khí áp trong phòng họp hơi thấp, im lặng như tờ.
Tất nhiên, có những người sợ chết, cũng có những người không sợ chết.
Người này… vẫn là Vu Vãn Chiếu.
Anh ta hề hề , giả vờ kinh ngạc, với Trần Dịch Hành: “Ể, cậu nghe thấy tôi gì sao? Tôi thấy cậu cứ lơ đễnh xem điện thoại, còn tưởng cậu không nghe tôi chuyện.”
Trần Dịch Hành: “Chỉ với bài phát biểu vừa rồi của cậu, quả thật là không xứng đáng bẩn tai tôi.”
Sếp đứng dậy bỏ đi.
Những người có mặt lúc này mới ngẩng đầu lên, theo bóng lưng đó.
Phải là, chân sếp thật sự rất dài.
Ngồi ở đây hơn nửa tiếng, đôi chân dài như không có chỗ để dưới gầm bàn, mà còn phải nghe những lời vô bổ này…
Những ánh mắt trách móc đồng loạt Vu Vãn Chiếu.
Vu Vãn Chiếu không hề hay biết, ta chỉ đuổi theo bóng lưng đó ở hành lang, trêu chọc: “Họp hành mà cứ xem điện thoại, sao, đang đợi em cảm ơn cậu chứu gì?”
Trần Dịch Hành không quay đầu lại, “Những lời vô bổ, lúc nãy ở trong phòng họp cậu vẫn chưa đủ sao?”
“Chậc, nghe giọng điệu này, xem ra là em không để ý đến cậu.” Vu Vãn Chiếu hiểu ra.
Trần Dịch Hành lườm ta một cái với vẻ mặt tôi chẳng thèm để ý đến cậu, đẩy cửa bước vào văn phòng.
Chỉ là lúc ném điện thoại lên bàn việc, hình như ta hơi mạnh tay.
“Đùng” một tiếng, tạo ra tiếng trầm đục.
Ngồi xuống, click chuột, cuối cùng ta vẫn cầm điện thoại lên, bật sáng, thêm một lần nữa.
Không có tĩnh gì.
Trên giao diện WeChat, người có tên Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng, cố gắng phớt lờ ta cả ngày.
Trần Dịch Hành lạnh lùng, kéo cổ áo, lại ném điện thoại về chỗ cũ.
Không phải ta muốn đền đáp, cho đi là muốn nhận lại.
Chỉ là…
Có phải kia quá vô lễ rồi không? Nhận sự giúp đỡ nhiệt của người khác, mà lại không một câu cảm ơn.
Triệu Hựu Cẩm, học đạo đức với ai ?
Giáo viên thể dục sao?
Vừa đánh giá đạo đức của , vừa mở một diễn đàn công nghệ hàng đầu thế giới, Trần Dịch Hành lướt từng trang một.
Nhưng mà cho dù lật bao nhiêu trang, cho dù dùng code để tìm kiếm từ khóa, thì vẫn không tìm thấy bất kỳ kỹ thuật, sản phẩm công nghệ nào liên quan đến tàng hình.
Anh ta thay đổi từ khóa, nhập chữ vô hình.
Kết quả: Không có nội dung liên quan.
Biến mất.
Kết quả: Không có nội dung liên quan.
Ngoại trừ những phương tiện kỹ thuật đã biết, không có bất kỳ thông tin nào mà ta muốn.
Trần Dịch Hành buông chuột ra, nhéo nhéo mi tâm cau lại, chìm vào suy nghĩ.
Người nào đó đạo đức không đạt tiêu chuẩn, thật ra đã cầm điện thoại suy nghĩ từ lâu.
Nhưng mà mỗi lần thủ, chuẩn bị gõ chữ vào khung thoại, thì lại cứng họng.
Nói gì đây?
Triệu Hựu Cẩm lại đặt điện thoại xuống, thở dài. Cảm thấy hai chữ cảm ơn khô khan thật sự không đủ, cũng có chút khó .
Phùng Viên Viên đúng lúc an ủi : “Chuyện này có gì khó? Cảm thấy chỉ cảm ơn là không đủ, thì tan xong, mua quà mang đến nhà, bày tỏ lòng biết ơn.”
“Vậy thì mua gì đây?”
“Bánh ngọt?” Phùng Viên Viên tích cực hiến kế, “Loại đắt tiền một chút, đẹp mắt một chút, ăn xong có thể tăng thêm cảm giữa hàng xóm, mà lại không quá phô trương.”
Triệu Hựu Cẩm: “A… cái này…”
Quả thực là trúng tim đen.
Bộ não của con người rất giỏi liên tưởng, hai chữ bánh ngọt, dễ dàng gợi lại những ký ức đáng sợ.
Ví dụ như lần trước đặt bánh su kem, vì không gỡ mác, nên bị ta ra ngay lập tức là không phải do tự .
Cô im lặng, hết hơi : “Hay là… đổi sang cái khác…?”
Triệu Hựu Cẩm phát hiện, có lẽ và Trần Dịch Hành xung khắc với nhau.
Ít nhất thì đến hiện tại, tất cả những lần gặp gỡ mà nhớ , đều là những hiện trường xã hội chết lớn.
Và không có ngoại lệ, người chết đều là .
Tất nhiên, lúc nghĩ như , vẫn chưa biết, hiện trường xã hội chết lớn hơn đang trên đường đến.
Chiều tà, hoàng hôn đã tắt.
Màu sắc đen kịt như mực lan tỏa khắp nơi, nuốt chửng ban ngày.
Triệu Hựu Cẩm về nhà muộn hơn bình thường, xách lỉnh kỉnh túi lớn, túi nhỏ, trước tiên trở về nhà một chuyến.
Trong túi là những thứ vừa mới mua, quà cảm ơn dành cho Trần Dịch Hành.
Lúc mua đồ ở siêu thị, còn gọi điện thoại về nhà, muốn hỏi cậu mợ: Thường ngày, muốn tặng quà cho người ta, thì nên tặng gì?
Không ngờ người nghe máy là Lý Dục, vừa mở miệng đã hỏi: “Tặng ai?”
Triệu Hựu Cẩm: “… Em đừng quản.”
“Em hiến kế cho chị đấy.”
Tuy rằng những ý kiến của cậu ta thường là ý kiến tồi, mà nhiều người, nhiều ý kiến.
Triệu Hựu Cẩm suy nghĩ một chút, miêu tả: “Tặng một ông chủ lớn.”
Lý Dục: “Loại không thiếu tiền?”
“Ừ.”
“Vậy thì chị tặng ba, năm bao Trung Hoa đi.”
“…”
Triệu Hựu Cẩm: “Hình như ấy không hút thuốc.”
“Vậy thì tặng rượu. Ông chủ giàu có thì tặng Mao Đài, ông chủ thích hàng ngoại thì tặng XO.”
“Em có thể ý kiến nào thực tế* một chút, không giống như đến nhà hối lộ không?”
Lý Dục hai tiếng: “Ồ, là muốn tặng những thứ bình thường, giống như đặc sản, chỉ bày tỏ lòng biết ơn, mà không đáng tiền sao?”
Im lặng hai giây, cậu ta nghiêm túc : “Vậy thì chi bằng chị tặng chính mình cho người ta đi.”
Triệu Hựu Cẩm: “Cưng ơi, chị khuyên em nên im miệng, đưa điện thoại cho cậu đi.”
Cuối cùng, nghe theo lời khuyên của cậu, Triệu Hựu Cẩm mua một số đồ dùng hàng ngày. Sau khi về nhà dọn dẹp một chút, xách túi đồ, gõ cửa nhà bên cạnh.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Triệu Hựu Cẩm sững sờ.
Hình như đến không đúng lúc, Trần Dịch Hành dường như vừa mới tắm xong, trong tay còn cầm khăn tắm, vừa mở cửa, vừa thong thả lau tóc.
Trên người ta là một chiếc áo hoodie màu xám, tóc mái ướt sũng hơi lộn xộn, dính vào trán.
Nhìn thấy khách, đôi mắt màu hổ phách vô cảm, khóe miệng mím chặt, vừa mở miệng đã là lời cay nghiệt: “Xem ra vẫn là học qua lớp đạo đức, tuy rằng đến muộn thêm một chút, thì ân nhân của cũng đã nửa thân chôn dưới đất rồi.”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Vừa mở cửa đã châm chọc, rất muốn hỏi xem ta có phải uống nhầm thuốc hay không?
Xem ra tâm trạng không tốt à. Đến không đúng lúc thật.
Triệu Hựu Cẩm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hay là… nửa tiếng nữa quay lại…
Nhưng mà người trước cửa đã nheo mắt: “Sao, đến gõ cửa nhà tôi, còn muốn tôi mở đầu sao?”
Cô vội vàng tươi rói, nhiệt giơ túi đồ nặng trĩu trong tay lên: “Đây là quà cảm ơn .”
“Không cảm ơn kịp thời, là vì em đi chuẩn bị những thứ này. Cảm ơn đã giúp em một việc lớn như , Trần Dịch Hành.”
Không còn căng thẳng như mọi khi, cũng không có lời thổ lộ hay là trêu chọc, Triệu Hựu Cẩm nghiêm túc xong những lời này, còn cúi đầu chào ta, thể hiện thành ý.
Trần Dịch Hành sững sờ, hình như ta không ngờ lại phản ứng như .
Bàn tay đang lau tóc dừng lại, nụ mỉa mai, cay nghiệt ở khóe miệng cũng biến mất.
Còn người vừa mới cúi đầu chào thì nghiêng đầu ta, quà cảm ơn vẫn còn giơ giữa không trung, giống như đang xem rốt cuộc ta định nhận vào lúc nào.
Không khí im lặng trong giây lát.
Ngay trong giây lát đó, Triệu Hựu Cẩm ý đến việc, cổ áo hoodie của ta hơi rộng, lộ ra xương quai xanh gầy gò.
Còn mái tóc ướt sũng, dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng mờ ảo, một giọt nước từ chân tóc lăn xuống, vô rơi vào xương quai xanh bên trái.
Mái tóc đen nhánh, càng khiến cho làn da ta trông trắng hơn.
Cô hơi thất thần, không hiểu sao lại cảm thấy cổ họng khô khốc, không thoải mái dời mắt đi.
Chuyện gì ?
Hình như bầu không khí có chút kỳ lạ.
Triệu Hựu Cẩm có chút lúng túng: “Anh… không định nhận sao? Tay em mỏi lắm rồi…”
Cuối cùng, Trần Dịch Hành cũng nhận lấy quà cảm ơn, cúi đầu lật qua lật lại.
Hộp quà trà.
Bánh quy nhập khẩu.
Bột chocolate nóng.
Và một hộp dâu tây to bằng nắm tay trẻ con, là sản phẩm giới hạn của mùa này, mà lại hiếm thấy, bày thành hình trái tim đỏ rực.
“Chắc chắn là quà cảm ơn?” Anh ta ngẩng đầu , “Không phải là quà tỏ kỳ quặc nào đó?”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Quả nhiên, bầu không khí gì đó đều là lừa dối, hình tượng cay nghiệt vững chắc.
“Không phải.” Cô đỏ mặt, “Chỉ là quà cảm ơn thôi!”
Ánh đèn hành lang mờ ảo.
Anh ta đã về nhà từ lâu, tắm rửa xong, còn vẫn mặc quần áo lúc đi , chóp mũi cũng đỏ ửng vì lạnh, là biết là cố ý đi chuẩn bị quà cảm ơn, nên mới vừa về đến nhà.
Trần Dịch Hành một lúc, sự bực bội ban ngày biến mất một cách kỳ lạ.
“Vậy là chuyện đã giải quyết?”
“Giải quyết rồi.” Cô lại tươi rói, là sự vui mừng chân thật, “Nhờ có , Tổng biên bảo Chu Vỹ nộp đơn xin nghỉ việc, Tiền Vũ Nam cũng bị phê bình nội bộ. Tài khoản công khai kia sẽ tạm thời ngừng hoạt , công khai đăng thư xin lỗi…”
Cô lải nhải những chi tiết mà ta không quan tâm.
Đối với Trần Dịch Hành, những chuyện không liên quan gì đến ta, thật ra cũng giống như bài phát biểu của Vu Vãn Chiếu trong buổi họp định kỳ hôm nay.
… Đều dài dòng, lảm nhảm.
Nhưng mà chân thành, đôi mắt cong cong như vầng trăng, lúc chuyện cũng như tỏa sáng.
Trong mắt Trần Dịch Hành, chẳng khác nào một nai ngốc* biết đủ là vui.
Hơn nữa còn là một nai ngốc rất dễ lây.
Anh ta thản nhiên nghe chuyện, suy nghĩ lại bay xa.
Phải giải thích như thế nào về việc giờ phút này ta không ngắt lời , mà ngược lại còn có chút vui vẻ?
Một lúc sau, ta hiểu ra. Giống như những người thích mèo mà chưa nuôi mèo, lúc rảnh rỗi, bọn họ lại ôm điện thoại, xem ảnh mèo, video mèo, thấy mèo , bản thân cũng theo.
Chỉ là người ta xem mèo, còn ta thì xem nai ngốc.
Vì , lúc Triệu Hựu Cẩm xong, mới phát hiện người đàn ông đang lười biếng đứng đó, trên mặt ta là biểu cảm nếu như tôi không ngắt lời, xem còn có thể đến bao giờ.
Cô ngượng ngùng : “… Xin lỗi, em mà vui vẻ lên, thì hơi nhiều.”
Trần Dịch Hành nhếch mép, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cô gọi đây là hơi nhiều?”
Rõ ràng là vẻ ngoài hiền lành, vô , mà lời ra lại cay nghiệt.
Triệu Hựu Cẩm cảm thấy người này thật sự rất khó ở chung.
Nếu như không phải biết rõ ta miệng lưỡi cay nghiệt, mà tâm địa tốt, cũng chấp nhận sự hào phóng của ta, thì thật sự muốn tránh xa.
Vậy… quà cũng đã tặng rồi, em không phiền nghỉ ngơi nữa.
Cô giơ bàn tay nhỏ lên tác tạm biệt, xoay người định đi, mà lại bị người đàn ông nắm tay.
Triệu Hựu Cẩm: ???
Sao lại nắm tay nữa?
Cô kinh ngạc quay đầu lại, giây tiếp theo, chiếc túi đồ nặng trĩu lại trở về trong tay .
Trần Dịch Hành: “Những thứ này tôi không cần, mang về dùng đi.”
Triệu Hựu Cẩm tưởng ta đang khách sáo từ chối, liền vội vàng : “Không sao, vốn dĩ em đã cố ý mua cho rồi.”
Không ngờ——
“Tôi không uống trà hiệu này.”
“…”
“Cũng không bao giờ ăn bánh quy.”
“…”
“Bột chocolate, mua cho tôi uống lúc đến tháng sao?”
“…”
Câu cuối cùng là: “Dâu tây hình trái tim, tôi sợ nhận rồi sẽ đồng nghĩa với việc chấp nhận cảm của . Để tránh cho ảo tưởng, thì thôi .”
“………………”
Triệu Hựu Cẩm chết lặng.
Là ai cho ta tự tin để ra những lời sến súa này?
Giây tiếp theo, nhớ ra, là .
Cô quyết tâm phải rút kinh nghiệm, sau này, cho dù cảnh tượng có ngại ngùng đến mức nào, cũng tuyệt đối không cố gắng dùng lời tỏ để giải thích mọi chuyện.
Hành lang nhất thời im lặng, đèn cảm ứng tắt, lại Trần Dịch Hành bật sáng.
Anh ta Triệu Hựu Cẩm với vẻ mặt khó tả, bỗng nhiên khẽ , Sao, thật sự rất cảm kích tôi sao?
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của nai ngốc, ta bình tĩnh : “Nếu như thật sự muốn cảm ơn, thì tôi vừa hay có một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Thứ Sáu tuần này có một buổi dạ tiệc, phải dẫn đi cùng. Tôi vừa hay không có ứng cử viên nào thích hợp.” Trần Dịch Hành , trong mắt ta là sự bí ẩn khó nhận ra, “Nếu như rảnh, thì đi ăn một bữa cơm với tôi, coi như là huề nhau.”
Triệu Hựu Cẩm sững sờ.
Dạ tiệc?
Cả đời này chưa từng tham gia bất kỳ dạ tiệc cao cấp nào.
“Tôi… đi cùng ?” Cô do dự, một cách khéo léo, “Nếu như có thể giúp đỡ, tất nhiên là em rất vui lòng. Nhưng mà… những chuyện khác thì , còn loại dịp này, có lẽ… không phù hợp với em lắm, trước đây em chưa từng tham gia…”
“Người đến là .” Trần Dịch Hành đúng lúc ngắt lời , “Có tôi ở đó, những chuyện khác không cần phải lo lắng.”
Hành lang tối tăm, mà bên trong cánh cửa hé mở lại sáng trưng ánh đèn.
Quầng sáng nhuộm cho bóng hình ta thêm phần mờ ảo, mái tóc ướt sũng cũng như tỏa sáng, còn ta thì ngược sáng , lúc cúi đầu xuống, trông rất kiên định, bình yên.
Ma xui quỷ khiến, Triệu Hựu Cẩm cảm thấy có thể tin tưởng ta.
Cho quả đào, trả lại ngọc bích. Vì ta đã giúp một việc lớn như , nên cũng phải biết ơn, báo đáp.
Hơn nữa, chẳng qua chỉ là một buổi dạ tiệc, cơm chùa, cũng không thiệt chút nào.
Triệu Hựu Cẩm chỉ lo lắng là bản thân chưa từng tham gia loại dịp này, nên không đủ hào phóng, khiến ta mất mặt.
“Nhưng mà em không có quần áo phù hợp, gặp những người nào, nên gì, nên gì, em cũng…”
“Đã rồi, có tôi ở đó, những chuyện này không cần phải lo lắng.” Rõ ràng là ta đã ra từ ánh mắt do dự của , tuy rằng có rất nhiều lo lắng, mà đã nghiêng về phía đồng ý, Trần Dịch Hành trực tiếp hỏi, “Tối mai tan , rảnh không?”
“Chắc là rảnh.”
“Mấy giờ tan ?”
“Năm giờ chiều, nếu như chưa xong việc, thì có thể sẽ trễ một chút…”
“Sáu giờ, tôi đợi ở dưới tòa nhà báo chí.” Anh ta nhanh chóng quyết định, không hề dây dưa, “Tôi dẫn đi…”
Dừng một chút, “… chọn quần áo.”
Nếu như Triệu Hựu Cẩm không buông lỏng cảnh giác, mà cảnh giác hơn một chút, ngẩng đầu cẩn thận quan sát biểu cảm của ta, thì có lẽ có thể nhận ra, lúc ta ba chữ này, hình như đang âm mưu gì đó.
Chỉ tiếc là không như .
“Vậy… rồi.” Chú nai ngốc chậm chạp đồng ý giúp đỡ tham gia dạ tiệc, lại lắc lắc túi đồ trong tay, “Vậy những thứ này…”
“Cô mang về đi.”
“Ồ.” Cô cúi đầu , trong lòng thật ra có một chút vui mừng, dù sao cũng đều là những thứ thích ăn.
Trà có thể mang về cho cậu, dâu tây cho Lý Dục, bột chocolate nóng thì cho mợ. Còn bánh quy sẽ giữ lại!
Triệu Hựu Cẩm lại vẫy vẫy bàn tay chào tạm biệt Trần Dịch Hành, không hề ý đến việc người đàn ông đang với ánh mắt khó lường.
Bạn thấy sao?