23
Tỉnh lại, ta đã ở trong phủ họ Đỗ.
Trong cơn mê man, ta nghe thế tử Yến của Vĩnh Lạc vương phủ bị thương nặng, sau khi tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện.
Cha ta thở dài : "Nếu như A Tán cũng quên, thì tốt biết mấy."
Tình thương của cha mẹ, cứ như ông mong muốn đi.
Ta mở mắt ra, xoa xoa đầu: "A, đây là đâu, ta là ai?"
Lời thoại thật ngu ngốc, thực ra ta chẳng muốn chút nào!
Diễn kịch thì diễn cho trọn vẹn, ta lấy miếng ngọc bội vỡ nát trong ngực ra, cố ý lắc lắc cho cha ta thấy chứng cứ phạm tội của ông: "A, đây là cái gì?"
Cha ta vội vàng ứng phó, mà bịa ra đây là vật định của Cao Yến Hằng và ta, còn ra chuyện Cao Yến Hằng chết vì Trường Tôn Yến, một đâm lao thì phải theo lao, để ta căm hận Trường Tôn Yến, từ đó kiên kiên quyết quyết đứng về phía phủ họ Đỗ!
Lão già không đáng để ta và ông ấy có cha con sâu đậm.
Thực ra lời dối này vô cùng vụng về, vụng về đến mức năm năm sau, Trường Tôn Yến vừa thấy miếng ngọc bội đó, đã biết đây không thể nào là đồ của Cao Yến Hằng, đây căn bản là ngọc quý mà chỉ có hoàng thân quốc thích mới đeo.
Cha ta và Vĩnh Lạc vương - hai lão oan gia này hiếm khi ngồi xuống chuyện tử tế một lần, đã mọi người đều không muốn thông gia, lại vừa hay cả hai đứa nhỏ đều đã quên đối phương, chi bằng cứ che giấu chuyện cũ, không cho ta tiếp với Trường Tôn Yến nữa.
Sau đó, cha ta liều mạng muốn nhanh chóng gả ta đi.
Để không vợ người khác, ta ban ngày ban mặt đi dạo mấy vòng ở kỹ viện, gì cũng chưa , danh tiếng đã hỏng trước. Càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng thành công có danh hiệu đệ nhất ác nữ kinh thành, triệt để bóp chết ý định tìm một mối hôn sự tốt cho ta của cha ta.
Cho đến năm năm sau, bát hoàng tử do cha ta phò tá lên ngôi.
Tiểu Hoàng đế không phải người hiền lành, hắn kiêng kỵ Trường Tôn Yến, cũng kiêng kỵ cha ta. Cho nên ép cha ta gả Uyển Uyển cho Trường Tôn Yến, giám sát nhất cử nhất của huynh ấy, trở thành lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Trường Tôn Yến.
Không ngờ, cuối cùng con dao cũ kỹ, rỉ sét này của ta lại tự tiến cử, bất kể bọn họ có muốn hay không, trước tiên nhét bản thân vào kiệu hoa, tự mình dâng mình đến cửa.
Tiểu Hoàng đế và cha ta tự nhiên không yên tâm về ta, bọn họ sợ ta sẽ nhen nhóm lại cũ, sợ ta sẽ quay đầu, cho nên lại phái Uyển Uyển đến bình thê, theo dõi Trường Tôn Yến cũng theo dõi ta. Vì lo lắng ta giả vờ mất trí nhớ, Uyển Uyển còn lấy Cao Yến Hằng thử ta, đáng tiếc thủ đoạn non nớt, chẳng thử ra cái gì.
Sau khi gả cho Trường Tôn Yến, ta càng bận rộn hơn, ngày ngày quậy , chỉ hận không thể huynh ấy nhớ lại một chút ít mảnh vụn nào đó.
Ta thật sự rất mệt mỏi, cái đầu dưa hấu gì thế, cái gì cũng không nhớ .
Mệt mỏi nhất chính là, Trường Tôn Yến tên nhóc con này, mà còn nhớ bóng dáng ta năm năm trước.
... Sau đó, sau đó lại coi Uyển Uyển là ta năm năm trước vừa tròn mười tám tuổi?
Tên đàn ông thối tha, ký ức lệch lạc có lúc còn khiến người ta muốn tát vào đầu huynh ấy hơn là ngoại !
"Vậy rốt cuộc là lúc nào chàng mới nhớ ra?" Ta túm chặt cổ áo Trường Tôn Yến, "Rốt cuộc chàng đã lệch lạc ký ức bao lâu hả tên ngốc!"
"Rất nhanh đã nhớ ra, cũng chính là, ngày đi săn mùa đông đó..." Huynh ấy dè dặt thăm dò.
Ngày Tiểu Hoàng đế tổ chức đi săn mùa đông, Trường Tôn Yến rốt cuộc nhớ lại một số hình ảnh, đáng tiếc rất rời rạc, rất hỗn loạn. Ngoại trừ đầu huynh ấy đau như búa bổ, chẳng có tác dụng gì.
Để xâu chuỗi mọi lại, Trường Tôn Yến phái người đi điều tra, điều tra rốt cuộc đại tiểu thư phủ họ Đỗ năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, bản thân huynh ấy lại xảy ra chuyện gì. Các loại manh mối cùng với tiếng "Yến ca ca" ta gọi, ký ức rốt cuộc như con dao đột nhiên đâm vào trái tim huynh ấy.
Cú đánh cuối cùng dành cho huynh ấy, là mũi tên bắn tới trên sa trường.
Lúc đó, huynh ấy nhớ lại tất cả.
Năm năm trước, cũng có một mũi tên bắn về phía huynh ấy, cuối cùng, lại bắn trúng ngực nàng.
Nàng là người mà hiện tại huynh ấy muốn gặp nhất.
Cho nên huynh ấy không kịp chờ đợi đi tìm nàng, với nàng: "A Tán, ta đưa nàng về nhà."
24
Khói lửa chiến tranh đã tắt.
Ngũ hoàng tử lên ngôi, kinh thành dần dần khôi phục lại sự yên bình.
Như hắn đã đồng ý với Trường Tôn Yến, Tiểu Hoàng đế bị phế bỏ, đưa đến đất phong, ban cho hiệu là "Vĩnh vương", Vĩnh thông với chữ "Vô dụng", Ngũ hoàng tử ban chữ này cũng là dụng tâm lương khổ, cha ta đi theo hầu hạ.
Trước khi lên đường, mẹ ta đến từ biệt ta, cha ta lại không muốn gặp lại ta lần nào nữa.
Ta biết ông oán trách ta, cũng oán trách bản thân, năm đó không thể một mũi tên bắn xuyên qua dã tâm của Trường Tôn Yến.
"Có một chuyện, a nương muốn cho con biết." Trước khi lên đường, mẹ ta thay đổi thái độ muốn lại thôi suốt năm năm, rốt cuộc thẳng thắn ra, "Con và thế tử, đi đến hôm nay không dễ dàng..."
"A nương, đừng ." Ta ngăn cản bà, "Không cần phải ."
Bà ta, từ hoang mang đến ngộ ra, hồi lâu chớp chớp mắt thở dài, vừa khóc vừa : "A Tán, năm năm rồi, năm năm, a nương mà chưa từng ra, con hóa ra, vẫn luôn nhớ, con đã giả vờ suốt năm năm?"
Không quên, mới là chuyện khổ sở nhất.
Bạn thấy sao?