Chỉ Cần Là Chàng, [...] – Chương 20

*Đến đây đôi trẻ xác nhận cảm và cũng mang thai rồi nên đổi ngôi kể thứ ba gọi Trường Tôn Yến là huynh nhé*

Chương 20

Rồi sau đó, tĩnh bên ngoài lại ngày càng nhỏ dần.

Bà vú quản gia đi mua gạo, mang về tin tức rằng, hoàng cung đã thất thủ, giang sơn đổi chủ e là chỉ còn tính bằng ngày.

Tiểu Hoàng đế quả thật không phải là một vị hoàng đế tốt, đố kị hiền năng, quần thần ly tâm, thật sự chỉ trong một đêm đã trở thành tù nhân dưới bậc thang, còn có vài phần là do ta ban tặng, trong lòng ta cũng không dễ chịu.

Cha ta quả nhiên là ở trong cung, hiện giờ cũng bị giam cùng Tiểu Hoàng đế, tiếp tục sự trung thành tận tâm của ông.

Mẹ ta nghe tin, liên tục hỏi ta, cha ta sẽ có kết cục như thế nào.

Xưa nay thành vương bại khấu, có thể có kết cục gì, rõ như ban ngày.

Có Trường Tôn Yến ở đó, ta tin tưởng huynh ấy sẽ giữ lại cho cha ta một mạng. Huống hồ Ngũ hoàng tử muốn danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống, nhất là lúc cần thu phục lòng người, tỏ rõ sự nhân ái, không thấy sẽ vội vàng sạch.

Ta sợ là, cha ta có lỗi với lòng, nhất định phải lấy thân tuẫn quốc, ngăn cũng không ngăn .

Việc đã đến nước này, chỉ có một mình Trường Tôn Yến mới có thể cứu ông.

Bất luận như thế nào, ta phải tìm huynh ấy trước.

Mẹ ta và Uyển Uyển như trước kia ngăn cản ta không cho ta ra ngoài, lúc này bụng ta đã càng lúc càng lộ rõ, chân tay cũng không linh hoạt, tường cũng không thể trèo qua .

Lần này ta không với các nàng hãy yên tâm nữa, vẫn là chiêu cũ hiệu quả, một chưởng một người.

Ta gằn đi về phía Uyển Uyển, nàng ta nịnh nọt chỉ vào cổ mình: "Hay là, để muội tự ?"

"Không cần phiền muội, vẫn là để ta." Thật đáng thương Uyển Uyển, thật xin lỗi nàng.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng ta khiến ta không khỏi thở dài, nếu năm năm trước, ta đã có giác ngộ bất trung bất hiếu này, đâu đến nỗi thế này?

Vừa giơ tay lên, còn chưa kịp bổ xuống, đột nhiên cánh tay ta bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.

Không phải chứ, hùng cứu mỹ nhân, giờ phút này còn diễn cái này?

Ta khó tin quay đầu lại, kết quả đối diện chính là khuôn mặt ngày đêm mong nhớ. Con ngươi ta không khỏi mở to, cổ tay bị nắm lấy bỗng chốc mềm nhũn.

Trường Tôn Yến cũng vẻ mặt kinh ngạc ta: "Nàng đang ?"

Rất khó giải thích, trong khung cảnh kỳ quái đến cực điểm này, ta thật sự rất khó giải thích ta đang gì.

"Thế tử, a tỷ... A tỷ nàng..." Uyển Uyển thấy mình còn tỉnh táo, "Oa" một tiếng khóc lớn, "A tỷ nàng ta lại muốn đánh ngất muội!"

"Đánh ngất muội ấy gì?" Trường Tôn Yến ngược lại , "Nàng lại chui vào kiệu hoa, gả cho ta một lần nữa?"

Ta bĩu môi, trong đầu chỉ có sự đáng thương cho mẹ ta, vô cớ bị ta đánh một cái. Cũng đáng thương cho ta, ngay cả lão nương ta cũng dám đánh, sợ là phải giảm hai năm tuổi thọ.

Trường Tôn Yến chỉ ra ngoài phủ: "Kiệu hoa đang ở ngay cửa, đang chờ nàng đấy. A Tán, ta nợ nàng một cỗ kiệu hoa tám người khiêng rước dâu đàng hoàng. Năm năm rồi, ta nên trả lại cho nàng."

"Chờ chờ chờ, huynh gì cơ? Kiệu hoa tám người khiêng, năm năm?" Chờ đã, câu này lượng thông tin quá lớn, ta phản ứng không kịp.

"A Tán, ta đưa nàng về nhà."

Huynh ấy với ta, như thể chứa đựng toàn bộ hạnh phúc của thế gian.

Trừ...

Trừ việc ta còn chưa kịp nắm lấy tay huynh ấy đưa ra, Trường Tôn Yến tự mình lắc lư thân thể, loạng choạng hai cái, đột ngột ngã vào lòng ta.

Ta sờ một cái, mới phát hiện má huynh ấy lạnh lẽo như , lưng lại ẩm ướt tanh ngọt, ta lòng bàn tay, dính đầy máu đen đặc sệt...

21

Lần này, ta nhét huynh ấy vào kiệu hoa, nhanh chóng quay về Thế tử phủ.

Trường Tôn Yến hôn mê hai ngày.

Đại phu không sao, vết thương trên lưng đã hơn một tháng, vẫn chưa xử lý tốt, lành lại rồi lại rách ra, mới biến thành bộ dạng như bây giờ. Không chỉ như thế, huynh ấy còn lo nghĩ quá độ, tích tụ đã lâu, trên người vết thương mới chồng lên vết thương cũ, có thể chống đỡ đến khi đánh xong trận chiến này, đã là người sắt rồi.

Không, Trường Tôn Yến còn lợi hơn những gì huynh ấy tưởng tượng, huynh ấy nào chỉ chống đỡ đến khi đánh xong trận chiến này, huynh ấy một mực chống đỡ đến khi gặp A Tán khiến huynh ấy ngày đêm mong nhớ, một mực chống đỡ đến khi đưa tay ra cho nàng, một mực chống đỡ đến khi muốn đưa ta về nhà.

Là A Tán của huynh ấy vô dụng, A Tán của huynh ấy không kịp nắm lấy nó.

Ta tự mình cởi áo giáp, cởi y phục cho Trường Tôn Yến, lấy khăn ướt cẩn thận lau thân thể huynh ấy.

Nhìn thấy thân thể huynh ấy trong nháy mắt, tay ta bắt đầu run rẩy không tự chủ , nước mắt tuôn rơi. Ta che mặt, mặc kệ bản thân mất mặt mà khóc không thành tiếng.

Ta không dám nghĩ, không dám nghĩ trong khoảng thời gian này Trường Tôn Yến đã sống những ngày tháng như thế nào.

Trên người huynh ấy có lỗ thủng do mũi tên để lại, có vết sẹo do đao kiếm để lại, còn có vết bầm tím do va chạm, có vết thương cũ khó lành. Huynh ấy căn bản không phải người sắt, huynh ấy chính là phàm nhân, lại trải qua chín sống một chết.

Ta cũng không dám nghĩ trên sa trường huynh ấy sao bày binh bố trận, sao chỉ huy, khi huynh ấy giơ cao cờ tướng, trước mặt là mưa tên, là lưỡi dao ngắn giao nhau, là máu chảy thành sông, là xác chết khắp nơi. Nghe chỉ riêng trận chiến công thành đó, huynh ấy đã hô to "Giế.t!" suốt một ngày một đêm, huynh ấy xông pha trận mạc, ngựa già bị đá lăn của quân địch đập trúng, đuốc lửa in cả bầu trời thành một mảng đỏ sẫm.

Ta sờ thân thể đầy thương tích của huynh ấy, không dám nghĩ, lại không nhịn nghĩ, nếu như mũi tên nào đó sâu thêm một tấc, thanh kiếm nào đó xiên thêm một chút...

Mà khi huynh ấy trải qua những điều này, ta lại huynh ấy bảo vệ cẩn thận, như một miếng ngọc bội quý giá nhất, cất giữ cẩn thận trong hộp gấm là phủ họ Đỗ này.

Ta càng sợ hãi, nắm tay huynh ấy, một khắc cũng không nỡ buông ra.

Năm năm trước có sinh ly tử biệt, năm năm sau vẫn là đao quang kiếm ảnh không ngừng, chim nhạn bay lẻ loi.

Ta ở bên giường Trường Tôn Yến canh giữ hai đêm, ngoài việc phái người ra ngoài dò tin tức của cha ta, chính là ngày đêm ở bên huynh ấy.

Đến sáng ngày thứ ba, ta vừa mới gục xuống một lúc, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, đột nhiên cảm nhận một bàn tay ấm áp đang vuốt ve mặt ta.

"Không sao đâu, A Tán, không sao đâu..." Giọng khàn khàn như , nghe vào lại khiến người ta yên tâm như thế, "Đừng lo lắng cho cha nàng, trước khi ta đi tìm muội, đã cầu xin Ngũ hoàng tử, để hắn giữ lại cho Tiểu Hoàng đế một mạng, thể hiện lòng nhân đức của hắn, cũng nhân đó thu phục lòng lão thần. Hắn đều đồng ý rồi, hắn sẽ phế bỏ đế hiệu của Tiểu Hoàng đế, đưa đến đất phong, bảo đảm hắn cả đời phú quý vinh hoa. Đỗ đại nhân cũng sẽ phái đi cùng, để ông ở bên cạnh Tiểu Hoàng đế, tiếp tục tận trung với hắn."

Trường Tôn Yến, đầu óc huynh ấy có phải không bình thường không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...