Quay lại chương 1 :
Ngón tay của Lâm Thâm khẽ đặt lên bản phác thảo bị Cố Thần ép tôi rút khỏi triển lãm năm đó, giọng dịu dàng như ngọc ngâm trong suối ấm.
Tôi sững người.
Đó là tác phẩm tôi lén gửi đi khi còn hỗ trợ Cố Thần khởi nghiệp. Sau đó ta bảo “công ty cần giữ kín tiếng”, nên bắt tôi rút khỏi triển lãm.
Không ngờ lại có người nhớ đến.
“Là của tôi.” Tôi siết chặt gấu váy.
Ký ức về những đêm co ro trong kho công ty để vẽ lại ùa về — Cố Thần đạp cửa xông vào, tạt thẳng cà phê lên bản thảo, lạnh:
“Khách hàng cần thứ mang tính thương mại! Đống lông vũ này thì có giá trị gì?”
“Chúng rất có giá trị. Chỉ tiếc là tôi chưa thấy phần sau. Lâm Thâm đột nhiên đứng dậy, những ngón tay thon dài lướt nhẹ qua nét vẽ những cánh chim đang giãy giụa trên giấy.
8
“Người có đôi cánh bị bẻ gãy mà vẫn vẽ ra tự do, bản thân đã rất thú vị rồi.”
Lâm Thâm đẩy gọng kính gọng vàng lên, đôi mắt đào hoa cong cong thành hình trăng khuyết:
“Lúc đó tôi là giám khảo đấy, và tôi đã chấm cho em điểm cao nhất.”
“Ngày mai đến nhé. Lương gấp ba chỗ cũ. Điều kiện là — em phải hoàn thành bộ sưu tập ‘Chim bị nhốt’.”
“Tôi đồng ý!”
“Cố tổng, Trần lại đến…”
Trợ lý Tiểu Lưu đứng ngoài cửa, ngập ngừng.
“Bảo ta cút đi!”
Cố Thần tức giận ném điện thoại xuống sàn, màn hình lập tức nứt toác như mạng nhện.
Tiếng giày cao gót lạch cạch mỗi lúc một gần — Trần Tuyết Như đã bước đến.
“Anh Thần~ sao ? Thẩm Du Hoà thật sự không cần nữa rồi à?”
Cô ta dựa người vào xe, xách túi Hermes đời mới nhất, môi đỏ cong lên một nụ mỉa mai:
“Bây giờ cả thế giới đều biết vì người cũ mà bỏ rơi vợ mới cưới đấy. Đúng là si quá nhỉ?”
“Cô còn dám nhắc đến ấy?”
Cố Thần lập tức bóp chặt cổ tay ta, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương.
“Nếu không phải giả vờ bị ép cưới, cầu xin tôi kết hôn giả, thì Du Hoà sao có thể rời đi!”
Trần Tuyết Như đau đến mặt trắng bệch vẫn bật :
“Lúc trước là ai ‘Anh sẽ luôn ở bên em, Tuyết Như’? Ai ‘Đợi dàn xếp xong với gia đình rồi sẽ ly hôn’? Giờ thì đổ hết lỗi lên đầu tôi?”
Cô ta hất tay ra, mái tóc chăm chút tỉ mỉ giờ rối tung dính cả vào môi.
“Cố Thần, những năm qua tận hưởng nguồn lực từ ba tôi, giờ lại định trở mặt phủi tay?”
Bức tường kính phản chiếu hình ảnh vặn vẹo của cả hai, như một vở kịch rối bóng đầy châm biếm và giả tạo.
Cố Thần người con mà mình từng gọi là “em ” suốt bao năm, lại bỗng cảm thấy ta xa lạ đến rợn người.
“Ngay từ đầu đã tính toán sẵn rồi đúng không? Cố chọn lúc mẹ Du Hoà nguy kịch để đi đăng ký kết hôn, cố khoe ảnh cưới để kích thích ấy —”
“Thì sao?”
Trần Tuyết Như gào lên, cắt ngang lời . Nước mắt trộn lẫn với lớp eyeliner, tạo thành những vệt đen lem nhem trên khuôn mặt.
“Từ năm mười hai tuổi, ngày băng bó đầu gối cho em, em đã thề phải khiến chỉ có mình em trong mắt! Cái con nhỏ Thẩm Du Hoà thì là cái thá gì? Một đứa sinh viên nghèo ăn mì gói với trong phòng trọ? Giờ công ty lớn mạnh rồi, ta xứng bà chủ chắc?!”
“Đừng quên tiền vốn khởi nghiệp ban đầu là đi lừa bố em mà có đấy. Nếu muốn tính sổ, đống sổ sách khuất tất của …”
“Bốp!”
“Câm miệng cho tôi!”
Cái tát thứ hai còn mạnh hơn cả lần trước.
Chiếc bông tai kim cương của Trần Tuyết Như bay văng ra, vẽ nên một tia sáng chói loà trong ánh nắng.
Chị Vương bên phòng tài chính đột nhiên đứng dậy:
“Cố tổng, quý trước chuyển khoản riêng cho Trần là bao nhiêu ạ?”
m thanh xì xào bắt đầu lan ra như thuỷ triều:
“Nghe tháng trước Trần Tuyết Như quẹt nát thẻ công ty để mua túi xách…”
“Hôm Thẩm Du Hoà nghỉ việc, camera ghi Trần Tuyết Như hắt cà phê vào máy tính ấy…”
“Bảo sao dạo này tổng giám đốc hay lui tới phòng pháp chế…”
Trần Tuyết Như giận điên, vớ lấy khung ảnh của Thẩm Du Hoà ném thẳng vào đám người:
“Tất cả câm hết đi! Mấy đứa gió chiều nào theo chiều ấy! Lúc trước chẳng phải tụi bây cũng Thẩm Du Hoà là tiểu tam sao? Giờ bày đặt đạo đức à!”
Tiếng kính vỡ vang lên, Tiểu Lý ở phòng marketing lạnh lùng nhạt:
“Bọn tôi không mù. Tháng trước đi team building, có người thấy Trần nửa đêm từ phòng Cố tổng bước ra, quấn mỗi cái khăn tắm…”
“Đồ khốn nạn vu khống!” Trần Tuyết Như vớ lấy cái bấm kim định lao lên đánh, bị Cố Thần túm chặt cổ tay.
Anh chăm chăm vào bức ảnh tốt nghiệp của Thẩm Du Hoà trong khung hình, yết hầu trượt lên trượt xuống:
“Cô đã vào đồ của ấy?”
“Thì sao?”
Trần Tuyết Như vùng khỏi tay , giày cao gót nghiền mạnh lên tấm ảnh rơi dưới đất.
Bạn thấy sao?