Trước ánh chăm của ta, tôi bình tĩnh lấy tập hồ sơ rời khỏi máy in.
Cố Thần tôi, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Em in xong rồi à?”
“Ừ.” – Tôi đáp.
Cố Thần tôi, dường như không nhận ra sự lạnh nhạt trong thái độ của tôi.
Anh ta khẽ ho một tiếng: “Thẩm Du Hoà, em đi theo một lát.”
Ngay khi tôi bị gọi đi, đồng nghiệp xung quanh lập tức xì xào:
“Biết tin gì chưa? Sếp Cố kết hôn rồi đó!”
“Thật á? Bảo sao mối quan hệ giữa ảnh với Thẩm Du Hoà cứ mập mờ không công khai, ra là tiểu tam!”
“Cô ta còn từng ghét nhất là kẻ thứ ba, đúng là vừa vừa giả vờ cao thượng.”
Ba tôi từng vì một người đàn bà khác mà bỏ rơi mẹ con tôi, để lại cả tuổi thơ của tôi đầy rẫy đau khổ.
Vậy mà giờ đây, nhờ ơn Cố Thần, tôi cũng có ngày bị người ta gọi là “tiểu tam.”
Trong văn phòng, Cố Thần định ôm tôi.
Tôi lùi lại một bước: “Cố tổng, đây là công ty.”
Anh ta hơi nhíu mày: “Đừng giận nữa, tối nay đưa em đi thăm bác không?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không cần nữa rồi.”
Mẹ tôi đã mất. Mà tôi cũng không muốn để bà thấy mặt nữa.
Nếu mẹ biết tôi vì Cố Thần mà bị người ta gọi là tiểu tam, nhất định bà sẽ giận tôi.
Dường như Cố Thần cảm nhận điều gì đó khác lạ.
Anh ta im lặng một lúc rồi : “Chỉ còn hai ngày nữa là có thể ly hôn với Tuyết Như. Khi đó, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Nói xong, đưa tôi một chiếc hộp.
“Anh mua nhân sâm này để tẩm bổ cho bác , hàng đặc biệt đấy.”
Tôi hộp nhân sâm, trong lòng trống rỗng.
Tấm lòng này… đến muộn quá rồi.
Mẹ tôi… không cần nữa.
Thấy tôi im lặng không đáp, ánh mắt Cố Thần thoáng hiện vẻ lo lắng, định mở miệng gì đó.
Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Cố Thần lấy điện thoại ra, liếc tôi một cái, do dự mấy giây rồi vẫn quay người rời đi.
Tôi biết, đó là Trần Tuyết Như gọi tới.
Dù sao thì bây giờ, ta mới là “vợ hợp pháp” của Cố Thần.
Lòng tôi không gợn chút sóng nào. Bởi vì… tôi đã không còn bận tâm nữa rồi.
Sau đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Trước quyết định đột ngột của tôi, phó tổng giám đốc Trương dường như đã sớm đoán trước.
“Du Hoà, tôi tin tổng giám đốc Cố nhất định sẽ sắp xếp cho ổn thỏa.”
Tôi cắn môi, cảm thấy chuyện này thật nực .
Dường như trong mắt mọi người, tôi chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến Cố Thần nuôi dưỡng trong công ty.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tôi.
Nhưng không ai chịu tin rằng tôi mới chính là chính thức của ta, còn bây giờ tôi chỉ là kẻ bị phản bội đến tan nát cõi lòng, đang chuẩn bị rời đi.
Trên đường rời khỏi công ty, ở cửa thang máy, tôi bất ngờ chạm mặt Cố Thần và Trần Tuyết Như.
3
Thấy tôi, ánh mắt Cố Thần dao , theo bản năng lên tiếng giải thích:
“Em đừng hiểu lầm, đưa Tuyết Như đến là để…”
Chưa dứt câu, Trần Tuyết Như đã khoác lấy cánh tay ta:
“Thăm công ty của chồng tôi một chút.”
Tôi im lặng.
Lúc này, ta lại lên tiếng: “Du Hoà, em không ngại chứ?”
Trần Tuyết Như tôi với ánh mắt khiêu khích, đầy thách thức.
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi thang máy, nhường đường cho hai người họ.
Cố Thần tôi, trong mắt lộ rõ do dự, muốn điều gì đó, cuối cùng vẫn bị Trần Tuyết Như kéo đi.
Buổi chiều, tôi đứng ở nơi hỏa táng, lặng lẽ mẹ hoá thành một làn tro mỏng.
Tôi đưa bà về an nghỉ nơi nghĩa trang.
Đến khi trời tối sẫm lại,Cố Thần vẫn không đến.
Cũng chẳng một tin nhắn.
Tôi không thấy thất vọng.
Không có ta ở đó, có lẽ mẹ tôi sẽ ra đi thanh thản hơn.
Tôi tin rằng – nếu linh hồn mẹ có thấy, cũng không mong tôi còn vướng bận gì với người đàn ông ấy.
Càng không muốn thấy tôi và ta đứng trước bàn đăng ký kết hôn.
Tình cảm sáu năm của chúng tôi, nên kết thúc từ đây.
Bạn thấy sao?