Chết Cũng Không Là [...] – Chương 5

Thẩm Văn Khiêm hừ lạnh một tiếng, gằn giọng:

“Liên quan gì đến cậu?”

“Lo mà giữ cái chức bí thư làng của cậu đi. Đừng tưởng mình là gì ghê gớm.”

“Hiểu Quyên, em phải suy nghĩ cho kỹ. Anh có nhà trong thành phố, việc ở quốc doanh. Còn cái tên này thì có gì hơn ?”

Trong chốc lát, máu tôi như dồn lên tận đỉnh đầu.

Chẳng lẽ chuyện gì cũng đem ra so đo bằng tiền bạc, chức vụ?

Trần Tố là người thế nào, không đến lượt ta đánh giá.

Tôi không chần chừ, tát thẳng vào mặt Thẩm Văn Khiêm một cái thật mạnh:

“Thẩm Văn Khiêm! Đừng có nhà có tiền, cho dù có là đại gia đi nữa, tôi cũng chẳng cần!”

“Trần Tố chẳng có gì cả, thì sao chứ?”

“Tôi chính là thích ấy. Dù ấy có là kẻ ăn xin, tôi cũng bằng lòng.”

“Anh đừng tự xem mình là trung tâm vũ trụ nữa. Đi tìm Vương Tú Bình của đi, nơi này không chào đón !”

Thẩm Văn Khiêm ôm mặt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi vào tai mình.

Tôi thở hổn hển, tức giận dâng lên đến đỉnh điểm, hai kiếp sống dồn lại trong khoảnh khắc này — tôi bước lên đẩy mạnh ta một cái:

“Cút đi!”

“Giờ chỉ cần thấy là tôi thấy buồn nôn!”

Tôi nắm chặt tay Trần Tố, dứt khoát kéo cậu ấy rời đi.

Chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng Thẩm Văn Khiêm nữa, tôi mới buông tay ra:

“Xin lỗi… tôi không định…”

“Cậu thật sự thích tôi à?”

Chạm phải ánh mắt của Trần Tố, tôi mới bừng tỉnh, nhớ lại những gì mình vừa hét lên trước đó.

Tôi lắp bắp “Trần Tố, tôi chỉ là…”

Chưa kịp hết câu, tôi đã bị cậu ấy kéo vào lòng, ôm chặt.

Ánh mắt của Trần Tố lúc ấy — nóng bỏng đến mức tôi chẳng còn thở nổi…

Tôi cảm nhận rõ nhịp tim “thình thịch” nơi lồng ngực , như thể sắp nhảy ra khỏi cơ thể.

Giọng cũng run rẩy, thậm chí còn lẫn chút nghẹn ngào: “Hiểu Quyên, biết mà, biết em thích mà…”

Anh cứ lặp đi lặp lại câu ấy, trong đó, tôi lại nghe thấy cả nỗi xót xa.

Không hiểu sao, trái tim tôi cũng mềm nhũn theo.

9

Những năm qua không phải tôi không nhận ra cảm của Trần Tố. Nhưng tôi đã từng kết hôn, mà cậu ấy lại chẳng giống người xuất thân bình thường.

Tôi luôn cảm thấy mình không xứng với cậu, nên mỗi lần cậu chủ thể hiện cảm, tôi đều lùi bước.

Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Văn Khiêm, có lẽ tôi chẳng bao giờ có đủ can đảm bước thêm một bước, để cho cả hai một cơ hội.

Tôi vòng tay ôm lấy Trần Tố, giọng cũng nghẹn lại:

“Nhưng Trần Tố, tôi đã từng…”

Trần Tố thẳng vào mắt tôi, kiên định từng chữ:

“Anh không quan tâm.”

“Hiểu Quyên, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Em là chính em, và chỉ thích mình em.”

“Những năm qua cứ nghĩ em không thích … Em không biết buồn đến mức nào đâu.”

“Khi Thẩm Văn Khiêm quay lại, còn tưởng em sẽ đi với ta. Mấy đêm liền không ngủ nổi, chỉ nghĩ đến em.”

“Hôm nay nghe chính tai em từ chối ta, nghe em em thích … Anh thật sự không biết nên vui thế nào cho đủ.”

“Hiểu Quyên, mình về Bắc Kinh gặp bố mẹ đi. Mình cưới nhau, không?”

Trần Tố đỏ mặt vì , còn tôi cũng bị cảm của ấy cuốn theo, vô thức gật đầu.

Nhưng tôi biết — Thẩm Văn Khiêm sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Kiếp trước, dù Vương Tú Bình đã có con, ta vẫn không buông tay. Vậy thì bây giờ…

Trần Tố dường như thấu nỗi lo trong lòng tôi: “Đừng lo, chuyện này để lo.”

Tôi không rõ đã gì, chỉ biết là sáng hôm sau đạp xe lên thị trấn, đứng trong bốt điện thoại công cộng gọi đi đâu đó.

Ba ngày sau, Thẩm Văn Khiêm tìm đến tôi, sắc mặt không thể tin nổi:

“Em… em ghét tôi đến sao?!”

“Không muốn đi cùng tôi thì thôi, sao lại đi tố cáo để tôi bị xử nặng như ?!”

“Còn cái tên Trần Tố đó, rốt cuộc hắn là ai?!”

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, mất kiên nhẫn : “Anh bị điên à, gì thế?”

“Tôi nghe không nổi, mau đi đi.”

Thẩm Văn Khiêm tôi thật sâu, rồi quay đầu bỏ đi, không thêm lời nào.

Mãi sau này tôi mới biết — thì ra của Trần Tố chính là cấp trên trực tiếp của Thẩm Văn Khiêm.

Một cuộc gọi của Trần Tố đến nhà đã khiến mọi chuyện vỡ lở.

Ông lập tức điều tra, mới phát hiện ra Thẩm Văn Khiêm đủ chuyện khuất tất.

Tức giận, ông gọi ta về đơn vị, mắng một trận thậm tệ.

Từ đó, ông bắt đầu đề phòng, theo sát từng hành của Thẩm Văn Khiêm.

Không lâu sau, ông phát hiện ra căn hộ mà ta phân là do chiếm dụng suất của người khác.

Anh ta đã ly hôn không báo thật, lại còn tranh suất nhà.

Chưa hết, ta là quản lý trong xưởng, mà lại dây dưa với công nhân.

Vương Tú Bình vốn không đủ điều kiện vào , Thẩm Văn Khiêm lại dùng quan hệ đưa ta vào, khiến cả phân xưởng bất mãn.

Cuối cùng, nhà máy quyết định thu hồi nhà và đuổi việc cả hai người.

Mất việc, Thẩm Văn Khiêm rơi vào tuyệt vọng. Vương Tú Bình thậm chí còn chẳng buồn gặp lại ta lần nào.

Lúc ấy, Thẩm Văn Khiêm mới nhận ra — Vương Tú Bình chỉ là kẻ thực dụng, thấy lợi thì theo.

Anh ta vì ta mà mất hết tất cả, còn ta thì quay lưng không chút do dự.

Tức giận, điên loạn, ta chặn đường Vương Tú Bình và đâm ta một nhát chí mạng.

Sau đó, Thẩm Văn Khiêm bị bắt, nhanh chóng bị tuyên án tử hình.

Khi tôi biết tin, tôi đang trên đường cùng Trần Tố trở về Bắc Kinh, đến gặp cha mẹ .

Lúc đó tôi mới biết — cha của Trần Tố là một vị tướng trong quân đội.

Còn Trần Tố trở thành bí thư chi bộ thôn, đơn giản vì theo đuổi lý tưởng sống của mình.

Đứng trước cửa nhà họ, tôi lo lắng níu tay áo :

“Cậu xem… bố mẹ cậu có… không thích tôi không?”

Trần Tố vòng tay ôm lấy vai tôi: “Đừng nghĩ nhiều.”

“Thật ra ngay từ khi quen em, đã kể với họ rồi.”

“Họ vẫn luôn muốn gặp em. Là không dám với em thôi.”

Anh ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng: “Em không giận chứ?”

“Tôi á?” – tôi vừa vừa lắc đầu.

Sau khi cùng Trần Tố ra mắt bố mẹ ấy, chúng tôi quay về làng tổ chức lễ cưới.

Người chứng cho hôn lễ, chính là bác ngày hôm đó hay vui chuyện chúng tôi.

Nơi đây là tất cả những gì chúng tôi đã cố gắng vun đắp suốt bao năm qua — là nơi tôi và Trần Tố chẳng thể rời xa.

Chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau đưa dân làng sống một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

【Hết truyện】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...