7
May mà chúng tôi ngày đêm chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng bán từng đợt nấm.
Khi từng hộ dân lần lượt nhận tiền, tôi và Trần Tố mệt rã rời, nằm dài trên bãi cỏ bên bờ sông.
Nhưng dù mệt mỏi đến mấy, chỉ cần thấy nụ mãn nguyện trên gương mặt dân làng, tôi liền thấy mọi thứ đều xứng đáng.
“Hiểu Quyên,” Trần Tố khẽ , “Tôi nghĩ… sang năm mình không nên chỉ trồng nấm nữa.”
“Có lẽ chúng ta còn có thể kêu gọi trai tráng trong làng lên thành phố việc,” Trần Tố , “nhà tôi bảo sắp tới sẽ có chính sách mới, đẩy mạnh phát triển kinh tế, đúng lúc đang thiếu nhân lực.”
Tôi cúi đầu nghĩ một lúc — Trần Tố rất có lý.
Phụ nữ trong làng có thể chăm sóc các nhà trồng nấm, còn đàn ông đi bên ngoài thì tăng thêm thu nhập cho gia đình.
Đến sang năm, đường lớn nối vào làng xong, thì chẳng cần đàn ông vận chuyển nấm nữa.
“Cậu đúng. Để tôi lo phần thuyết phục dân làng.”
Trần Tố quay sang tôi, trong mắt mang theo nụ khen ngợi.
Năm này qua năm khác, cuộc sống của dân làng ngày một khấm khá hơn. Nhà cửa xây mới, thậm chí còn có tiền mua thêm bàn ghế, vật dụng.
Ai cũng tươi rạng rỡ.
Trần Tố còn lấy mấy tháng tiền lương của mình đi mua cho tôi một cái tivi ở cửa hàng quốc doanh.
Tối đến, nhà tôi trở thành điểm tụ tập — bà con kéo đến xem tivi đông nghịt, vui như Tết.
Dân làng thật thà, chất phác, ai thấy Trần Tố cũng hay trêu chọc cậu ấy.
Câu nào cũng thẳng ruột ngựa, khiến cậu xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Này, bí thư Tiểu Trần ơi, con bé Hiểu Quyên nhà tụi tôi đấy, cậu tính khi nào rước nó về vợ?”
“Đúng đó nha, tụi tôi còn chờ ăn kẹo cưới đây này!”
“Cậu đừng chờ nó mở lời trước nha, đàn ông con trai phải chủ chớ!”
Trần Tố bị đến đỏ ửng cả tai, quay sang tôi — ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi thẹn thùng trừng mắt mấy bác hay : “Cô gì ạ, linh tinh quá đi!”
Cô bác liền “Ờ” một tiếng, ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện.
“Không phải là con vẫn còn nghĩ tới cái thằng Thẩm Văn Khiêm đó chứ?”
“Nói thiệt chớ, nó không xứng với con đâu. Tiểu Trần đây hơn nó gấp trăm lần!”
“Nó đi học đại học rồi biệt tăm, có thèm ngó ngàng gì tới làng mình nữa đâu. Loại người đó thì cao ngạo lắm, coi thường tụi mình đó.”
“Mà đã ly dị rồi, nghĩ tới gì nữa!”
Đã lâu rồi tôi không nghe đến cái tên Thẩm Văn Khiêm.
Tôi theo phản xạ liếc sang Trần Tố, thấy gương mặt cậu ấy không còn đỏ nữa — thay vào đó là một chút hụt hẫng và lúng túng thoáng qua trong mắt.
Tôi không biết nên mở lời thế nào để giải thích với cậu chuyện giữa tôi và Thẩm Văn Khiêm.
Tôi càng không biết… thực ra Thẩm Văn Khiêm vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi.
Khi biết tôi và Trần Tố cùng nhau đưa dân làng thoát nghèo, ta bắt đầu ngồi không yên.
Anh ta đặc biệt xin nghỉ phép, quay về làng tìm tôi.
Còn tôi lúc ấy, chỉ nghĩ đến việc nên giải thích với Trần Tố thế nào.
Do dự hồi lâu, tôi chỉ thốt lên một câu:
“Thật ra tôi và ấy đã sớm…”
“Đã sớm gì?”
Câu còn chưa xong, đã bị một giọng ngắt lời.
Tôi quay đầu — Thẩm Văn Khiêm xách vali đứng không xa, vừa thấy tôi, ánh mắt ta lập tức sáng rỡ:
“Hiểu Quyên, về rồi.”
“Anh đến tìm em, em đi với nhé.”
Giọng ta đầy mong chờ, như thể chắc chắn tôi sẽ đi theo không một chút nghi ngờ.
Tôi đứng thẳng, quay mặt ta, giọng bình tĩnh:
“Anh đến gì? Đây là nhà tôi. Tôi còn có thể đi đâu?”
“Hiểu Quyên, sai rồi.”
Anh ta đặt vali xuống, chạy tới ôm chầm lấy tôi.
“Anh không nên đối xử với em như . Anh thật sự hối hận rồi.”
“Những năm qua mới nhận ra, người thật sự là em.”
“Anh và Vương Tú Bình đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi. Chỉ cần em tha thứ, sẽ không bao giờ gặp ta nữa.”
Giọng ta run lên, ánh mắt tôi đầy .
Nhưng tôi chẳng thấy một chút hối lỗi thật sự nào trong đó.
Tôi lạnh, đẩy ta ra:
“Thẩm Văn Khiêm, bị điên à?”
“Vì Vương Tú Bình, có thể bất chấp tất cả — thậm chí không ngần ngại nát danh dự của tôi. Giờ thì hối hận sao?”
“Có phải thấy tôi sống tốt rồi, mới thấy khó chịu?”
“Tôi chưa từng quên cách đối xử với tôi đâu.”
8
Kiếp trước, ngay trong đêm tân hôn, ta còn chạy đến tìm Vương Tú Bình để giải thích, rằng ta bất đắc dĩ mới phải cưới tôi.
Một người đàn ông như , có gì đáng để tôi lưu luyến?
“Không phải đâu, Hiểu Quyên, thật sự không phải mà…”
“Anh sẽ thay đổi, xin em, tha thứ cho đi.”
Anh ta siết chặt cánh tay tôi.
“Sau này sẽ chỉ mình em, đối xử tốt với em, xin em, hãy cho một cơ hội…”
Tình của ta quá giả tạo, khiến tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Thẩm Văn Khiêm, cái ngày vì Vương Tú Bình mà ép tôi nhường suất đại học, chúng ta đã cắt đứt từ đó rồi.”
Sau lần cãi vã hôm đó, Thẩm Văn Khiêm không rời đi.
Anh ta dọn về sống lại trong ngôi nhà cũ của chúng tôi.
Những ngày tiếp theo, ta ngày nào cũng đứng trước cửa nhà tôi.
Có khi mang theo đồ ăn đã nấu xong, năn nỉ tôi nếm thử tay nghề của ta.
Có lúc lại chép vài bài thơ sướt mướt, đứng ngoài cửa gào lên đọc cho tôi nghe.
Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm.
Sự xuất hiện của Thẩm Văn Khiêm giống như một cái gai đâm thẳng vào tim Trần Tố.
Hôm đó, Thẩm Văn Khiêm lại theo sát phía sau tôi như thường lệ.
“Hiểu Quyên, biết em vẫn đang giận.”
“Anh biết mình đã sai rất nhiều, thật sự hối hận rồi.”
Tôi tăng tốc bước đi, chẳng muốn nghe gì cả.
“Hiểu Quyên, đã phân nhà ở trong thành phố rồi. Chỉ cần em đồng ý, có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Giọng ta đầy nịnh nọt.
Tôi dừng lại, giọng đầy khó chịu:
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, Thẩm Văn Khiêm.”
“Giờ tôi có việc quan trọng hơn để . Có người quan trọng hơn để quan tâm. Anh đừng bám lấy tôi nữa.”
Sắc mặt ta lập tức trắng bệch, giọng trở nên gắt gỏng:
“Là vì Trần Tố phải không? Em thích cậu ta rồi đúng không!”
Tôi suýt nữa bật — mấy năm không gặp, ta vẫn vô lý như xưa.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay từ phía sau kéo lấy tôi.
Trần Tố bước lên che chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh như băng:
“Cô ấy không muốn gặp , không nghe rõ à?”
“Anh còn bám theo gì? Những việc khốn nạn như mà cũng dám đến đây gặp ấy?”
“Anh đã bỏ bê công việc cả tháng nay rồi đấy. Không sợ bị đuổi việc à?”
Bạn thấy sao?