Chết Cũng Không Là [...] – Chương 1

Năm năm sau khi chồng tôi qua đời, tôi sửa sang lại mộ phần cho , không ngờ lại phát hiện đã chôn chung với người phụ nữ khác.

Vì chuyện này, tôi tìm đến các con để hỏi cho ra lẽ.

Chúng không cho tôi vào nhà, còn châm chọc, mỉa mai.

“Mẹ, mẹ đừng loạn nữa, trông chẳng khác gì mấy bà đanh đá ngoài chợ. Di chúc của bố trước lúc mất là muốn chôn cùng dì Bình, bọn con cũng không thể trái.”

“Bố cả đời phải sống tạm bợ với mẹ, nên sau khi chết chỉ muốn ở cạnh dì Bình thôi.”

Người mà chúng gọi là “dì Bình” chính là Vương Tú Bình – người mà Thẩm Văn Khiêm thương nhớ cả một đời…

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về cái ngày Thẩm Văn Khiêm thi đỗ đại học sau khi kỳ thi tuyển sinh khôi phục.

Lần này, tôi sẽ không vì một người đàn ông không mình mà lãng phí cả cuộc đời nữa.

Học đại học, đưa cả làng thoát nghèo mới là mục tiêu đời tôi.

1

Tôi nằm nhà dưỡng bệnh bảy ngày, bà con trong thôn ai cũng nhiệt mang trứng gà hầm đường đỏ đến thăm.

Chỉ có chồng tôi – Thẩm Văn Khiêm, người vừa đỗ đại học – là chưa từng bước vào phòng tôi lấy một lần.

Tôi đã đội mưa to đến thành phố lấy giấy báo trúng tuyển giúp , về đến nhà thì phát sốt nặng.

Vậy mà chỉ chăm chăm giật lấy tờ giấy tôi ôm trong ngực, không buồn hỏi han một câu.

Tôi suýt nữa bị sốt đến mức viêm phổi, cũng không thấy đến tôi một cái.

“Tiểu Quyên, Văn Khiêm đến rồi đấy.”

Mẹ tôi lớn tiếng gọi.

Thẩm Văn Khiêm đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt không hài lòng đảo một vòng rồi cau mày :

“Có chút bệnh mà quá lên. Em yếu đuối như thì sau này sao xây dựng đất nước?”

Anh chẳng quan tâm đến gương mặt tôi đang nóng rực vì sốt, chỉ chăm chăm chê bai.

Tôi bật lạnh, “Nếu không vì , tôi đã không ốm đến mức này.”

Anh có chút lúng túng, xoay xoay ngón tay, giọng cũng không còn cứng rắn như trước.

“Hôm đó vội về báo tin cho bố mẹ, nên không để ý em. Lần sau không thế nữa.”

Nghe dịu giọng, tôi thoáng bất ngờ.

Mấy hôm trước, vừa lấy giấy báo trúng tuyển đã chẳng tôi lấy một cái, chạy thẳng đi tìm Vương Tú Bình để khoe.

Giờ thì lại ngồi xuống cạnh giường, định thay khăn trên trán tôi.

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh né.

“Mẹ tôi sẽ thay.”

Nếu là trước kia, có khi đã giận dỗi bỏ đi.

Nhưng lần này lại cố gắng nặn ra một nụ : “Ừ, không giỏi chăm người khác, đừng vướng thêm.”

“À đúng rồi, mua lọ kem tuyết hoa ở hợp tác xã, tặng em này.”

Anh mở nắp lọ kem, như khoe bảo vật, đưa đến trước mặt tôi.

Mùi thơm thoang thoảng khiến tôi ngẩn người.

Kiếp trước, chưa từng tặng tôi món gì.

Có gì tốt, đều mang tặng cho Vương Tú Bình trước.

Nếu là kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng giờ, tôi chỉ thấy vô vị.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn, còn gì nữa không? Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thẩm Văn Khiêm trợn tròn mắt, có vẻ không ngờ tôi lại có phản ứng như thế.

Anh bật dậy, tức đến run cả người.

Tôi tưởng sẽ bỏ đi, ai ngờ lại kìm cơn giận, gượng một lần nữa.

“Tiểu Quyên, nghe em cũng nhận giấy báo trúng tuyển?”

“Lần này Tú Bình không đỗ, mẹ ấy đang ép ấy đi lấy chồng. Em có thể nhường suất đại học cho ấy không?”

Tôi khổ, thì ra vừa rồi nhẫn nhịn là vì muốn xin cho người trong lòng.

“Dựa vào đâu? Tôi tự thi đậu mà, nhường cho ta thì tôi phải gì?”

Tôi lạnh .

Anh mất kiên nhẫn trừng mắt: “Sao em lại không có chút đồng cảm nào thế? Em gả cho là đã phụ lòng Tú Bình rồi, bù đắp cho ấy chẳng phải là điều nên sao?”

“Huống hồ em đã là vợ rồi, còn không biết đủ à? Học với hành cái gì? Ở nhà chăm bố mẹ, sinh con đẻ cái mới là đúng đắn.”

Nhìn dáng vẻ tự tin lẽ phải của , tôi chỉ thấy buồn nôn đến lộn cả ruột gan.

Tôi khẩy.

“Anh nghe hay lắm, sao không đi với cả làng thử xem? Xem mọi người có thấy chuyện bắt vợ mình nhường suất đại học cho người phụ nữ khác là đúng đắn không?”

Thấy tôi không nhượng bộ chút nào, ta tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng vào tôi, nghiến răng nghiến lợi:

“Tống Hiểu Quyên! Cô là đồ đàn bà chua ngoa, tôi cho biết, rồi sẽ bị báo ứng thôi!”

Anh ta đùng đùng bỏ đi, lũ gà vịt ngoài sân giật mình kêu loạn, khiến cả không gian trở nên náo loạn và khó chịu.

2

Mẹ tôi thấy Thẩm Văn Khiêm hậm hực rời đi, chỉ thở dài bất lực.

Chuyện ta đối xử lạnh nhạt với tôi đã không còn là điều lạ lẫm gì với bà, bà ngồi xuống bên giường, chuyện cho khuây khỏa.

“Cả làng mình khó khăn lắm mới có hai đứa đỗ đại học.”

“Bố con nghĩ rằng, nếu mọi người cùng góp sức giúp đỡ, chờ đến khi các con học xong quay về, có thể đưa cả làng thoát nghèo.”

Nghe đến đây, tôi chợt nhớ lại kiếp trước.

Khi đó, Vương Tú Bình thay tôi đi học đại học.

Cô ta và Thẩm Văn Khiêm cả làng hỗ trợ, nâng đỡ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, họ chẳng buồn quay lại quê.

Ngôi làng thì ngày càng nghèo túng, còn hai người thì sống phất lên ở thành phố.

Những kẻ nịnh nọt thì khen ta vừa có học thức vừa xinh đẹp, xứng đáng với Thẩm Văn Khiêm.

Nếu không phải vì cha tôi là bí thư thôn, sắp xếp hôn ước từ sớm, thì ta chắc chắn chẳng bao giờ để mắt đến tôi.

Nực hơn là, không chỉ người ngoài coi thường tôi, mà ngay cả con ruột của tôi cũng thế.

Từ nhỏ, chúng đã thân thiết với Vương Tú Bình, thậm chí sau lưng còn gọi ta là “mẹ”.

Còn tôi – người mẹ ruột sinh ra chúng – thì lại bị coi là kẻ hoại , là người đáng ghét nhất.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Sau khi khỏi bệnh, tôi cầm vé chuẩn bị lên thành phố nhập học, vừa ra đến cổng thì bắt gặp hai người họ đang tay trong tay thân mật.

Kiếp trước, tôi từng ỷ vào thân phận vợ chính thức mà đến nhà Vương Tú Bình loạn một trận.

Khi đó, họ sợ lời ra tiếng vào nên luôn giữ ý tứ, không dám công khai.

Còn kiếp này tôi không loạn, thì họ lại ngang nhiên như thể chẳng có gì phải giấu giếm.

Hai người cùng uống chung một chai nước ngọt, cứ như một đôi vợ chồng son mới cưới.

Từ xa, Vương Tú Bình liếc thấy tôi, lập tức giả vờ hốt hoảng “ối” một tiếng, rồi ngã nhào vào lòng Thẩm Văn Khiêm.

“Anh Khiêm ơi, hình như em trẹo chân rồi… giờ phải sao đây?”

“Ơ, kia không phải là vợ à? Đừng để chị ấy hiểu lầm nhé.”

“Chị dâu à, Khiêm chỉ tốt bụng thôi, chị đừng nghĩ lung tung nha~”

Thẩm Văn Khiêm thấy tôi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, vẫn không buông Vương Tú Bình ra.

“Hiểu lầm gì chứ, em bị thương thì tất nhiên phải chăm sóc em trước rồi.”

Tôi mỉm nhạt, trong lòng không một gợn sóng.

“Liên quan gì đến tôi? Tôi có gì để phải nghĩ nhiều?”

Thẩm Văn Khiêm nghiến răng, cho rằng tôi còn đang giận nên đổi giọng dịu dàng, rời khỏi Vương Tú Bình và bước lại gần tôi.

“Thôi nào, em vừa khỏi bệnh, đừng giận nữa. Để đưa em về nhà.”

Tôi chẳng buồn để tâm, quay người bước vào nhà thì bị ta giữ tay lại, chặn đường.

“Đừng có vô lý như thế mãi không? Em không thấy mất mặt à?”

Trong lúc giằng co, tôi lảo đảo, vô va vào một chiếc thùng hàng bên cạnh.

Thùng đổ xuống trong chớp mắt, Thẩm Văn Khiêm phản ứng cực nhanh – lao tới che chắn cho Vương Tú Bình.

Chiếc thùng đầy hàng rất nặng, tôi lập tức cảm thấy cổ chân mình như tê liệt hoàn toàn.

May mà có công nhân chạy đến kịp kéo thùng ra, nếu không chắc chân tôi đã bị gãy rồi.

Thẩm Văn Khiêm lúc này mới quay lại, thấy tôi nằm sõng soài dưới đất thì hoảng hốt chạy đến.

“Hiểu Quyên! Em sao rồi, có đau lắm không?”

Anh ta định bế tôi lên, còn chưa kịp chạm vào thì từ xa, Vương Tú Bình đã bật khóc nức nở.

“Anh Khiêm ơi, đầu em đau quá… phải sao đây…”

Thẩm Văn Khiêm không chần chừ lấy một giây, lập tức quay người chạy về phía ta.

Một công nhân định giữ lại: “Ê đồng chí! Còn này thì sao?”

Anh ta chẳng thèm quay đầu lại, chỉ qua loa: “Cô ấy chắc không sao đâu. Mấy người tìm ai đưa ấy về nhà giúp tôi nhé.”

“Hiểu Quyên à, cơ thể Tú Bình yếu lắm, phải đưa ấy đến trạm xá trước.”

Kiếp trước, kiếp này… Anh ta chưa từng chọn tôi. Mỗi lần như thế, đều bỏ mặc tôi, rồi quay đầu chạy về phía Vương Tú Bình.

Tôi và ấy là thanh mai trúc mã, từng hứa với nhau rằng sau khi đi lao ở vùng nông thôn trở về, chúng tôi sẽ mãi không chia xa.

Nhưng ai ngờ, tất cả lời hứa đều trở nên vô nghĩa kể từ khi Vương Tú Bình xuất hiện.

Nếu tôi biết sớm đã thay lòng, cưới tôi chỉ vì muốn trả ơn bố tôi đã tài trợ cho đi học, thì cho dù có phải sống một mình cả đời, tôi cũng sẽ không đeo bám như thế.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng, dứt khoát của , tôi không thể diễn tả nổi nỗi đau nghẹn trong lòng.

Khi khẽ nhắm mắt lại, tôi thậm chí ước mình chưa từng tỉnh lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...