Chế Độ Chia Đôi [...] – Chương 7

7

 

Châu Nghiễn tò mò:

"Hai người đó gì mà kỳ quặc ?"

 

Tôi nhún vai:

"Họ bị bệnh đấy."

 

Hẹn hò với Từ Dương quả thực mang lại lợi ích cho Ngọc Diệp.

 

Cô ấy vừa chốt một hợp đồng lớn – lớn nhất kể từ khi vào công ty.

 

Trong buổi họp sáng, trưởng phòng đã khen ngợi ấy.

 

Ngọc Diệp rạng rỡ :

"Sau này tôi sẽ ngày càng tốt hơn."

 

Giờ nghỉ trưa, một nhóm đồng nghiệp nữ tụ tập trò chuyện ở phòng trà.

 

Có người tò mò:

"Gần đây Ngọc Diệp có vẻ hớn hở, chẳng lẽ ấy lại quen đại gia nào nữa?"

 

Một người khác thêm vào:

"Thấy ấy đi qua văn phòng phó tổng Trình mấy lần. Chẳng lẽ lần này là nhị ̃o bản? Muốn c.h.ế.t sao?"

 

Tôi chỉ ra cửa và nhắc:

"Cẩn thận, vách tường có tai."

 

Mọi ánh mắt đều hướng ra cửa, Ngọc Diệp đang đứng đó.

 

Cô ấy không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn đầy kiêu ngạo:

"Dựa vào đàn ông thì sao? Chứng tỏ tôi đủ khả năng giữ trái tim của họ. Còn có người, nghĩ cũng chẳng thành, vì chẳng ai thèm để mắt đến!"

 

Sự đắc ý của ấy không tôi bận tâm.

 

Cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi một phiền phức lớn.

 

Tôi đến phòng tổng giám đốc để gửi tài liệu, lễ tân gọi tôi lại:

"Chị Mộng Kỳ, chị tiện thể mang lá thư này cho phó tổng Trình nhé."

 

Văn phòng phó tổng Trình nằm ngay cạnh phòng tổng giám đốc.

 

May mắn là ông ấy có thư ký, tôi chỉ cần đưa thư cho thư ký, không cần đối mặt với người đàn ông đầy mưu mô này.

 

Trong thang máy, lá thư bất ngờ rơi ra.

 

Tôi nhặt lên và phát hiện phong bì đã bị rách trong quá trình vận chuyển.

 

Tình cờ thoáng qua, tôi thấy cuối bức thư có nhắc đến "trại trẻ mồ côi".

 

Khi xuống thang máy, tôi vào nhà vệ sinh.

 

Vì tò mò, tôi lén đọc bức thư.

 

Hóa ra phó tổng Trình là trẻ mồ côi.

 

Trong thư, trại trẻ mồ côi viết rằng cha mẹ ruột của ông ấy suốt những năm qua chưa từng từ bỏ ý định đưa ông ấy trở về.

 

Hai người họ đều đã qua đời năm ngoái vì bệnh tật.

 

Bức thư này gửi để xác nhận xem phó tổng Trình có việc ở công ty hay không, vì từ khi ông rời trại trẻ mồ côi để học đại học, ông đã cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ.

 

Nhân viên công ty chỉ biết ông ấy là "phượng hoàng nam" (người vươn lên từ nghèo khó), không ai biết ông ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi.

 

Nếu ông ấy là trẻ mồ côi, lấy đâu ra họ hàng hay cháu ruột?

 

Tôi cảm thấy ở đây có điều gì đó đáng khai thác.

 

Tôi gấp lại bức thư, dán kín phong bì bằng keo, và giao cho thư ký của phó tổng.

 

—----

 

Sau khi hoàn toàn cắt đứt với Từ Dương, cuộc sống của tôi trở nên dễ chịu hơn.

 

Công việc tiến triển thuận lợi, và tôi cũng có những điều để mong đợi trong cuộc sống.

 

Trước đây, cuối tuần của tôi chỉ quanh quẩn với tăng ca, ngủ bù hoặc xem phim.

 

Nhàm chán và buồn tẻ.

 

Giờ đây, tôi rất mong chờ cuối tuần, vì Châu Nghiễn sẽ lái xe đưa tôi đi dạo ở ngoại ô.

 

Tôi sống và việc ở Trùng Khánh đã 9 năm, mà trước đây chưa từng nhận ra ngoại ô có phong cảnh đẹp đến thế.

 

Nghĩ kỹ thì, không phải tôi chưa từng đi dạo trong công viên hay cánh đồng. Chỉ là trước đây, tôi chưa từng gặp một người có thể chuyện mãi không hết, mãi không chán.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...