6
Bị tôi mắng, Từ Dương xấu hổ bỏ đi.
Lúc này, Ngọc Diệp, đồng nghiệp của tôi, từ đâu bước ra, mỉa mai:
"Người ta tuy hơi keo kiệt, vẫn thừa sức hợp với . Đừng có mà kén cá chọn canh, cẩn thận kén mãi thành bà già đơn đấy."
Ngọc Diệp là thực tập sinh vào công ty cùng lúc với tôi.
Ban đầu tôi khá thích ấy, vì ấy cũng tham vọng giống tôi.
Nhưng khi việc lâu hơn, tôi nhận ra khả năng của ấy không tốt.
Cô ấy đặc biệt thích dựa dẫm vào người khác.
Ngọc Diệp có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cao ráo.
Cô thường dùng chiêu nũng nịu với các đồng nghiệp nam để nhờ họ kế hoạch, hoặc hỗ trợ trong các dự án cho khách hàng.
Suýt chút nữa đã không vượt qua kỳ thực tập.
Cuối cùng, một nam đồng nghiệp giỏi bán hàng đã nhường cho một dự án, giúp vượt qua.
Sau khi trở thành nhân viên chính thức, tôi tiến xa trên con đường sự nghiệp.
Trưởng phòng của chúng tôi là một người phụ nữ, nên Ngọc Diệp không thể dùng chiêu trò cũ. Vì thế, ấy luôn ở ranh giới bị tối ưu hóa nhân sự.
Cô đã thử xin chuyển sang bộ phận khác, và cuối cùng bám lấy trưởng phòng sản phẩm. Nhưng không may, vợ của người đó đã đến tận công ty tố cáo là "hồ ly tinh".
Việc này khiến tổng giám đốc tức giận, chuyển trưởng phòng sản phẩm đến chi nhánh khác.
Ngọc Diệp không bị nêu đích danh, sau sự việc, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dựa vào mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp nam, vẫn trụ lại công ty.
Tôi đoán ấy không nghỉ việc vì thành tích không đủ tốt để vào công ty lớn, mà cũng không muốn hạ mình ở công ty nhỏ.
Tôi vỗ nhẹ vai Ngọc Diệp, mỉm :
"Tôi nghĩ ta hợp với đấy. Anh ta là cháu ruột của phó tổng Trình mà."
Ngọc Diệp ngạc nhiên:
"Cháu của phó tổng?"
Phó tổng Trình nhân viên gọi là "nhị lão bản" (ông chủ thứ hai).
Tôi gật đầu:
"Tôi nhường cơ hội này cho đấy."
Không lâu sau, Ngọc Diệp đã bắt đầu hẹn hò với Từ Dương.
Tôi vừa bất ngờ, vừa không thấy bất ngờ.
Bất ngờ vì ấy tiến triển nhanh đến .
Còn không bất ngờ vì một kẻ "ăn bám keo kiệt" như Từ Dương mà ấy cũng nuốt – nghĩ lại, bản thân Ngọc Diệp cũng là người dựa vào đàn ông mà sống.
Theo tôi biết, lương của Ngọc Diệp chỉ 5.000 tệ, còn thấp hơn cả lương của Từ Dương.
Chẳng lẽ Từ Dương sẽ "chia sẻ" cho ấy 500 tệ?
Tôi cờ gặp hai người họ trong một buổi ăn tối với Châu Nghiễn.
Ngọc Diệp khoác tay Từ Dương, như một chim nhỏ nép sát vào ta.
Họ ngồi ở bàn chếch đối diện tôi.
Ngọc Diệp chủ gắp thức ăn cho Từ Dương.
Còn Châu Nghiễn thì bóc tôm cho tôi.
Từ Dương tôi, nở nụ đầy tự mãn.
Nụ đó như muốn rằng: rời xa ta, người thương ta hơn vẫn sẽ xuất hiện.
Tôi từng đối tốt với ta, không đến mức cung phụng.
Ngọc Diệp cũng nở nụ đắc thắng với tôi, như muốn :
"Nhìn đi, tôi sẽ tiến xa, đừng hối hận nhé."
Bạn thấy sao?