5
Châu Nghiễn thử hỏi tôi:
"Em kết hôn rồi à?"
Tôi tức đến nghiến răng:
"Đây là kiểu ép buộc mà!"
Tổng giám đốc Lục xin lỗi tôi.
Ông ấy do một số lý do nội bộ nên tạm thời dự án bị hoãn
Tổng giám đốc Lục vì một số lý do nội bộ nên dự án tạm thời bị hoãn.
Ông ấy hứa:
"Dự kiến khoảng nửa năm nữa dự án sẽ khởi lại. Đến lúc đó, tôi sẽ ưu tiên thông báo cho ."
Trên đường về, Châu Nghiễn bất ngờ hỏi:
"Em có muốn thử hẹn hò với không? Nếu em có trai, phó tổng Trình có lẽ sẽ từ bỏ ý định ép buộc em cưới cháu trai ông ấy."
Tôi nghĩ ấy , nên trả lời:
"Cảm ơn đã muốn giúp em, em nghĩ cách giải quyết vấn đề không phải là trốn tránh, mà là thẳng thắn từ chối, không để đối phương có chút hy vọng nào."
Anh ấy gật đầu, mỉm và giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi.
Sau đó, tôi một lúc, rồi :
"Thật ra, nghiêm túc muốn thử hẹn hò với em."
Tôi ngỡ ngàng.
"Anh muốn hẹn hò với em?" Tôi quay sang .
Châu Nghiễn đẹp trai, dáng người chuẩn.
Anh ấy có mối quan hệ rộng trong ngành, chắc chắn là một nhân vật đầy tiềm năng, tương lai xán lạn.
Người như ấy có thể chọn bất kỳ ai .
Còn tôi, chỉ là một người bình thường.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí nghi ngờ, liệu đây có phải là một trò ?
Mặt hơi đỏ.
Châu Nghiễn :
"Anh không phải kiểu người dễ dàng . Thực ra chưa từng ai trước đây."
Tôi thấy tay nhẹ nhàng vò chiếc quần, trông hơi căng thẳng.
"Nếu giờ em, có lẽ em sẽ không tin. Nhưng chúng ta đều đến buổi hẹn hò này vì không muốn đơn. Anh thấy em rất tuyệt, chúng ta cũng chuyện hợp. Hay là mình thử hẹn hò xem sao? Chúng ta có thể cùng ăn tối, xem phim, và nếu sau ba tháng mà không có gì tiến triển, chúng ta sẽ chia tay."
Nói xong, tôi chăm :
"Được không?"
Tôi bật và trả lời:
"Được quá đi chứ."
Thật lòng mà , tôi cũng có chút ích kỷ.
Hẹn hò với một chàng đẹp trai như thế, dù sao cũng không thiệt.
Hơn nữa, nếu tôi có trai, phó tổng Trình và Từ Dương chắc chắn sẽ từ bỏ ý định phiền tôi.
Tôi báo cáo với trưởng phòng rằng dự án của khách hàng đã bị hoãn.
Trưởng phòng không trách cứ tôi nữa, chỉ bảo tôi tiếp tục việc chăm chỉ.
Từ Dương cũng im ắng một thời gian không tìm đến tôi.
Tôi cứ ngỡ cuối cùng mình đã thoát khỏi cục nợ này.
Nhưng một tháng sau, ta lại xuất hiện.
Anh ta buột miệng :
"Anh nghĩ mãi rồi, Mộng Kỳ, vẫn là em tốt với nhất."
Từ câu đó, tôi nhận ra rằng ta đã đi hẹn hò với người khác, không ai chịu chấp nhận ta.
Từ lúc mới hẹn hò, ta đã gia đình có việc lớn, nên lương của ta phải đưa về nhà hai phần ba.
Lúc đó tôi còn thương ta, nghĩ rằng gia đình ta chắc chắn có khó khăn.
Vì , mọi chi phí ăn uống khi hẹn hò đều do tôi trả.
Nếu không phải vì kiểu AA kỳ dị của ta, để tôi nhận ra bản chất ích kỷ, có lẽ tôi đã tin rằng gia đình ta thực sự có khó khăn.
Tôi lấy điện thoại ra, cho ta xem bức ảnh thân mật của tôi với Châu Nghiễn:
"Xin lỗi, tôi đã có trai rồi."
Từ Dương cuống lên:
"Anh còn chưa đồng ý chia tay, em đang ngoại !"
Tôi liếc ta một cách khinh thường:
"Anh đi hẹn hò người khác, còn mặt mũi nào tôi ngoại ? Và hơn nữa, tôi không bao giờ giữ lại những thứ mà người khác đã vứt đi."
Bạn thấy sao?