Chế Độ Chia Đôi [...] – Chương 4

4

 

Một lát sau, bảo vệ đến đưa Từ Dương ra ngoài.  

 

Có đồng nghiệp :  

 

"Mộng Kỳ, ta có vẻ si đấy, sao em phải tuyệt như ?"  

 

Tôi liếc đồng nghiệp một cái:  

 

"Vậy em nhận sự si đó đi, có muốn không?"  

 

Sau khi tôi kể về "AA kỳ dị" của Từ Dương, mọi người đều há hốc mồm.  

 

AA bình thường là chia sẻ công bằng giữa hai người.  

 

Còn AA của ta là lấy tổng thu nhập hai người chia đôi, miễn là đối phương đủ chăm chỉ, ta sẽ ngồi mát ăn bát vàng.  

 

Tôi chặn tất cả liên lạc của Từ Dương.  

 

Tôi tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, không ngờ phó tổng Trình vẫn không từ bỏ ý định nhét gánh nặng này cho tôi.  

 

Vào thứ hai, tôi bị trưởng phòng gọi lên phê bình. Cô ấy khách hàng trong dự án tôi đang theo đuổi muốn đổi người phụ trách.

 

Dự án này tôi đã theo sát từ đầu và sắp ký hợp đồng.

 

Ngẫm lại, tôi chợt nhận ra khách hàng đó là của phó tổng Trình.

 

Hai người là bè, chỉ cần một lời nhắc nhở từ phó tổng Trình, đối phương chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.

 

Dù sao tôi cũng chỉ là nhân viên.

 

Tôi mang bản thảo dự án đến gặp khách hàng, họ không chịu tiếp tôi. Thay vào đó, họ gọi những người khác từng tham gia dự án lên.

 

Khi tôi hỏi họ, ai cũng chỉ trừ và bảo:

 

"Khách hàng là sếp lớn, chúng tôi chỉ là nhân viên cấp thấp, sếp lớn không đồng ý thì chúng tôi cũng không ."

 

Tôi tức đến nghiến răng.

 

Bên trưởng phòng cũng áp lực cho tôi, rằng nếu mất dự án này, tôi sẽ không thưởng cuối năm.

 

Họ rõ ràng muốn ép tôi. Nếu tôi không chịu "nuôi" Từ Dương, họ sẽ khiến tôi chẳng nhận gì.

 

Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện đổi công ty.

 

Nhưng trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.

 

Hồi mới tốt nghiệp, nhận lời mời từ công ty hàng đầu trong ngành ở thành phố này, bè đều ngưỡng mộ tôi.

 

Tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho công việc, con đường thăng tiến cũng khá thuận lợi.

 

Trước đây, tôi từng thầm hứa sẽ cống hiến hết mình ở đây và trở thành một trong những đối tác của công ty.

 

Không ngờ nhiệt huyết của tôi lại bị dập tắt nhanh như .

 

Tôi càng lo rằng nếu nhảy việc, công ty mới kiểm tra lý lịch, phó tổng Trình có thể chơi xấu tôi.

 

Tôi không muốn sự nghiệp của mình bị hủy hoại như thế.

 

Khi đang chán nản, thân rủ tôi đi dự buổi gặp mặt hẹn hò.

 

Cô ấy nếu tìm người phù hợp thì vừa hay có thể thoát khỏi tên "ăn bám" kia.

 

Nghĩ rằng đi ra ngoài có thể giúp tôi cải thiện tâm trạng, tôi đồng ý.

 

Chất lượng của những người đàn ông trong buổi gặp mặt khá tốt, đặc biệt là một người tên Châu Nghiễn.

 

Anh ấy cao 1m85, trông nổi bật giữa đám đông.

 

Đeo kính gọng vàng, phong thái nhã nhặn như một học giả.

 

Nói chuyện, tôi phát hiện ấy cũng trong ngành tương tự, nên cả hai trò chuyện rất ăn ý.

 

Trong cuộc trò chuyện, nhắc đến một người thân là tổng giám đốc Lục, chính là khách hàng lớn mà tôi vừa mất dự án.

 

Tôi xin giúp tôi sắp xếp gặp mặt tổng giám đốc Lục.

 

Châu Nghiễn việc rất hiệu quả, ba ngày sau đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tôi gặp ông Lục.

 

Nhờ mối quan hệ của , tổng giám đốc Lục thẳng thắn rằng ông hủy hợp tác với tôi vì phó tổng Trình bảo tôi là "cháu dâu" của ông ta.

 

Phó tổng Trình tôi quá tâm vào công việc, bắt đầu xem thường cháu trai ông ấy.

 

Ông ấy muốn chuyển dự án này cho nhân viên khác để dạy cho tôi một bài học, buộc tôi phải quan tâm hơn đến cháu trai ông ấy.

 

Tổng giám đốc Lục nghĩ rằng " một ngôi chùa còn hơn một cuộc hôn nhân", nên đã đồng ý.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...